Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 534




Dù trong lòng rất khinh thường Cố Tống Vy, nhưng trên mặt Tần Thúy Kiều vẫn mang theo nụ cười hiền dịu: "Sao lại hao †âm tổn trí chứ, đây là chuyện bác nên làm mà”

Cố Tống Vy mỉm cười, không nói gì. Cô ta quét mắt nhìn căn biệt thự nhà họ Bùi đã sống mấy chục năm, lại nhìn Tân Thúy Kiều đang nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng nổi lên suy. nghĩ.

Kết hôn xong, cô sẽ bảo Bùi Hạo Tuấn mua một căn nhà khác, rồi bọn họ dọn ra ngoài ở, cô không thèm ở cùng với Tân Thúy Kiều dối trá đâu.

Bên này, Tân Thúy Kiều nhìn Cố Tống Vy, ánh mắt mơ hồ có vẻ coi thường, chờ có được Tiêu thị rồi, bà ta sẽ bảo Hạo. Tuấn đuổi Cố Tống Vy đi, người phụ nữ như vậy mà làm con dâu bà ta thì đúng là làm nhục gia phong.

Hai người phụ nữ ngồi hai đầu ghế sô pha đều đang theo. đuổi ý nghĩ riêng, không ai biết đối phương cũng đang ngầm tính toán mình.

Gió nhẹ nhàng thổi, màn cửa khẽ tung bay, ánh đèn ánh màu vàng nhạt chiếu sáng phòng sách rộng lớn, dáng vẻ mảnh khảnh ngồi trên ghế da rộng nhìn có vẻ hết sức mảnh mai. Tiêu Diệp Nhiên liếc nhìn bảng lợi nhuận mấy năm gần đây của Tiêu thị, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc.

Màn hình máy vi tính đang mở, trên văn kiện là tiêu đề chữ đen lớn:

Tương lai phát triển của Tiêu thị trong mười năm tới.”

Nếu muốn cổ đông giúp đỡ mình thì cô phải thể hiện chút gì đó, nên cô nhất định phải viết báo cáo liên quan tới phát triển của Tiêu thị trong tương lai.

Nhưng cô cũng không hiểu việc kinh doanh của doanh nghiệp lắm, nhìn vào bảng lợi nhuận cô cảm thấy rất đau đầu.

Cố Mặc Đình vừa về đến nhà, thím Ngô đã nói cho anh biết mợ chủ vừa về đến đã đi lên tầng, còn nói đừng quấy rầy cô. Nhưng bây giờ đã đến giờ ăn cơm tối, thím Ngô đang do dự. xem có cần lên gọi mợ chủ xuống ăn cơm hay không.

"Để tôi đi gọi" Cố Mặc Đình mỉm cười với thím Ngô, sau đó đi thẳng về phía cầu thang.

Chắc cô đang phiền não vì Đại hội cổ đông ba ngày sau của Tiêu thị đây mà. Thanh Chiêu đã nói hết tình hình với anh, còn nói cô có thể tự giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Khóe môi Cố Mặc Đình cong lên mỉm cười bất đắc dĩ, cô luôn tự tin mù quáng như thế, nhưng lần nào cũng bị người †a hãm hại, thật không biết nên làm thế nào với cô nữa.

Anh đẩy cửa phòng sách ra, liếc mắt đã nhìn thấy cô ngồi trước bàn sách.

Anh đến gần, nghe thấy cô lẩm bẩm.

“Biến động giá trị công bằng này là cái quỷ gì thế? Sao bảng lợi nhuận này lại phức tạp như vậy chứ?"

Cô không hề phát giác có người tiến vào phòng, hoàn toàn chìm đắm trong bảng lợi nhuận trong tay.

Cố Mặc Đình bất đắc dĩ mỉm cười, đưa tay gõ nhẹ xuống bàn.

Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy anh hai mắt lập tức tỏa sáng,

"Anh về rồi, Mặc Đình"

Không biết tại sao, Cố Mặc Đình không khỏi cảm thấy mình như đồ ăn bị sói để mắt tới, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. "Ăn cơm đã" Anh nói.

"Lát nữa hãy ăn." Tiêu Diệp Nhiên đặt bảng báo cáo trong †ay xuống, đứng dậy đi tới kéo anh: "Mặc Đình, anh nhìn giúp

em xem bảng lợi nhuận này là thế nào."