Tiêu Diệp Nhiên đứng ngoài cửa, cách một cánh cửa nói với người bên trong.
Một lúc sau, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Tiêu Diệp Nhiên quay đầu nhìn Cố Thanh Chiêu đứng bên cạnh mình, rồi mỉm cười, hơi mất mát nói: “Xem ra ông Trần thật sự không muốn giúp chị rồi “Chị dâu, nếu ông ấy đã không muốn giúp, vậy chúng ta đừng đứng đây lãng phí thời gian nữa. Chúng ta về nhà nghĩ cách khác thôi”
Tiêu Diệp Nhiên bĩu môi, thở dài bất đắc dĩ: “Giờ chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy, về nhà thôi”
Hai người vừa rời đi, cánh cửa liền mở ra, một người đàn ông trung niên thò đầu ra ngoài quan sát, thấy không còn ai nữa mới đóng cửa lại.
Trong nhà, có mấy nam nữ đang đứng trong phòng khách, còn một ông lão trung niên khoảng sáu bảy mươi tuổi thì ngồi trên sofa, khuôn mặt đầy sương gió nghiêm lại, đôi mắt toát ra ý lạnh.
“Ba” Người đàn ông trung niên vừa mở cửa lúc nãy đi tới, rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện ông cụ nói tiếp: “Cố Tống Vy đã đồng ý với con, chỉ cần ba ủng hộ cô ta trong đại hội cổ đông, miễn là cô ta ngồi lên ghế chủ tịch Tiêu thị, cô ta sẽ chia cho chúng ta thêm 5% cổ phần, hơn nữa còn cho chúng †a thêm chín tỷ tiền mặt, một điều kiện tốt như thế, nếu chúng ta không đồng ý chẳng phải là tên ngốc sao?”
“Đúng đó ba, ba nói xem chút cổ phần trong tay ba cả năm trời có thể kiếm được bao nhiêu hoa hồng, còn không đủ cho mấy người chúng ta nhét kẽ răng” Người đàn ông trẻ tuổi hơn một chút đứng bên cạnh phụ họa.
“Nên ba à, ba đồng ý với cô ta đi”
“Ba, Tiểu Kiệt sắp thi đại học rồi, tụi con cũng rất cần tiền” “Ba, ba vì tụi con mà đồng ý đi”
“Ba...”
Ông Trần thờ ơ nhìn mấy người con trai con dâu liên tục. khuyên nhủ mình, sắc mặt tham lam của bọn họ làm ông cảm thấy người làm ba như ông rất thất bại.
Nếu không phải trong tay ông có chút cổ phần của Tiêu thị, hơn nữa đúng lúc lần này Tiêu thị xảy ra vấn đề, thì sao bọn họ có thể tới đây thăm ông thường xuyên như vậy?
Trước đây, mỗi năm chỉ tới dịp Tết đến, bọn họ mới tới đây thăm ông già này, còn khoảng thời gian khác thì một bóng người cũng không có.
Trong lòng ông dâng lên cảm giác chua xót và khó chịu không thể giải thích được.
Bên tai ông vẫn văng vẳng tiếng ầm ï của con trai và con dâu, bàn tay chống gậy của ông từ từ nắm chặt, bỗng dùng sức gõ mạnh xuống sàn, giọng nói đầy uy lực quát lên: “Im lặng hết cho tôi!”
Dứt lời, con trai con dâu của ông đều vội vàng ngậm miệng lại.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không ủng hộ ai hết. Đây là nguyên tắc của tôi, giờ mấy người có nói gì đi chăng nữa cũng vô ích” Ánh mắt sắc bén của ông cụ Trần quét qua từng người con trai con dâu của mình, không đợi bọn họ chất vấn, ông đã đứng dậy, nói với nữ giúp việc bên cạnh: “Cô dìu tôi về phòng nghỉ ngơi, rồi bảo bọn họ về hết đi”
“Vâng ạ!” Nữ giúp việc nghe vậy thì nhanh chóng dìu ông về phòng.
“Ba!” Một người con trai trong số đó vẫn muốn nói gì đấy, nhưng cửa phòng đã bị ông đóng chặt rồi.
Chẳng mấy chốc, nữ giúp việc đã đi ra ngoài, rồi nói với họ: “Ông Trần nói, mọi người về hết đi, đừng tới đây nữa. Cho dù mọi người có phá cánh cửa này xông vào, ông ấy cũng không đồng ý đâu”