Tống An Kỳ ngẩng đầu, nhắm mắt để mặc dòng nước lạnh xối vào mặt.
Chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình cho nên cô không có cảm giác được đằng sau đang có người đến gần.
Đột nhiên, cổ tay bị siết chặt, cô bỗng mở mắt, quay đầu, đối diện với gương mặt đẹp trai đang tức giận.
“Em đây là đang làm gì? Hành hạ bản thân hay là hành hạ tôi?”
Thẩm Tử Dục thế nào cũng không nghĩ nước là nước lạnh, khi tay chạm vào nước lạnh, cơn giận lại càng dâng lên.
Đối mặt với sự chất vấn của anh, Tống An Kỳ lạnh nhạt quay đi: “Chuyện này không có liên quan gì đến anh”
Ngữ khí lạnh nhạt không mang theo một tia tình cảm.
Đồng tử của Thẩm Tử Dục co rút lại, môi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh: “Hối hận rồi?”
Tống An Kỳ không có lên tiếng.
Thẩm Tử Dục nheo mắt, đáy mắt ẩn chứa quang mang nguy. hiểm, anh đưa tay nắm lấy chiếc cằm tinh tế của cô, cưỡng ép cô nhìn thẳng mình, nhưng cô cứng đầu cụp mắt không nhìn anh.
Anh nở nụ cười quyến rũ, cúi người ép đến gần, khi môi sắp chạm vào cô, cô bỗng quay đầu, tránh né anh.
“Thẩm Tử Dục, đừng để tôi hận anh” Cô lạnh lùng nói.
“Hận tôi?” Thẩm Tử Dục mày kiếm nhướn lên, sau đó tay dọc theo cơ thể tuyệt đẹp của cô mà khắc họa, ngón tay mang theo tình cảm: “Tối qua em rất nhiệt tình, không giống hận tôi. Hm?”
Tống An Kỳ nhắm mắt, cơ thể khẽ run rẩy, cô hận bản thân không có cốt khí, rõ ràng biết anh cố tình, nhưng lại không. khống chế được mà xuất hiện phản ứng xấu hổ.
“Thẩm Tử Dục... tôi... hận... anh” Giọng của cô vì nhẫn nhịn d*c vọng theo bản năng mà có chút vỡ vụn.
Vậy thì hận đi” Thẩm Tử Dục tay dùng sức đẩy cô lên giường, lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể anh đã đi vào trong cô.
Theo bản năng vốn có, Tống An Kỳ dần dần đánh mất bản thân.
Đã sai lại sai, đã không thể quay đầu được nữa.
Sau khi tất cả kết thúc, anh giúp cô rửa sạch cơ thể, sau đó ôm cô đặt trên giường.
Tống An Kỳ kéo chân bọc lấy cơ thể của mình: “Anh đi đi” Giọng của cô nghèn nghẹn truyền ra.
Ánh mắt u tối của Thẩm Tử Dục nhìn cô nằm trong chăn, một lúc sau, mới động đậy cánh môi: “An Kỳ, nếu như con người luôn tự lừa mình dối người, vậy sẽ chỉ đau khổ, tại sao. không chịu đối mặt với mọi thứ chứ?”
Cô không có lên tiếng.
Anh tiếp tục nói: “Tôi đợi em”
Biết cô còn chưa nghĩ thông, mà anh cũng không muốn cưỡng ép cô.
Vì thế, anh nhắt từng món quần áo mặc vào, ánh mắt nhìn cô vẫn nằm trong chăn, sau đó rời khỏi.
Có chuyện, những không cần gấp gáp, anh có lòng tin cô sẽ đến bên cạnh anh.
Tống An Kỳ bãi công rồi.