Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 487




Nhưng Ngôn Húc là ai chứ, chưa kể đến lai lịch không rõ ràng, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi anh ta có thể đạt được vị trí cao như vậy trong làng giải trí đã chứng tỏ anh †a là một người không đơn giản.

Vì vậy anh ta cũng không để Cố Mặc Đình vào trong mắt, anh ta cười, tiếng cười trầm thấp, giữ lông mày là sự chế nhạo: “Lẽ nào Lục tổng không có lòng tin với chính mình?”

Nghe thấy vậy, Cố Mặc Đình cũng từ từ nhếch khóe miệng: “Anh Ngôn nghĩ nhiều rồi”

Ngôn Húc nhướng mày, chỉ nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi chỉ muốn khuyên anh Ngôn cách xa Nhiên Nhiên một chút, tránh cho cô ấy bị tổn thương. Dù sao bên cạnh anh Ngôn cũng có không ít hổ báo”

Nói xong, anh liếc nhìn Ngôn Húc đầy ẩn ý, sau đó quay người đi vào trong phòng bệnh.

Cố Mặc Đình, là người thừa kế của nhà họ Lục, một trong bốn gia tộc lớn ở Bắc Ninh, là một nhân vật không thể xem thường.

Nhưng chỉ cần là gia tộc giàu có, bên trong nhất định sẽ có tranh đấu, tranh giành quyền lợi, lúc nào đó sẽ giết một người cũng không phải là điều không thể, một gia đình như vậy thật sự hợp với Nhiên Nhiên sao?

Cố Mặc Đình nói hổ báo bên cạnh anh ta không ít, nhưng bản thân anh cũng đang ở trong hang sói, chỉ cần buông lỏng một chút là sẽ bị cắn. 

Anh ta làm thế nào mới có thể bảo vệ an toàn cho Nhiên Nhiên?

Khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt, Ngôn Húc đeo khẩu trang lên, quay người rời đi.

Ngày tháng còn dài, mọi thứ đều có thể thay đổi.

Tiêu Diệp Nhiên dán sát tai vào cửa, muốn nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì không, nhưng cánh cửa này cách âm quá tốt, cô làm thế nào cũng không nghe được gì cả. Đúng lúc cô nản lòng muốn quay lại giường, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, cô đang đứng ở sau cửa đã

Cố Mặc Đình đi vào, nghe thấy âm thanh, lông mày nhíu chặt lại, kéo cửa ra, chỉ thấy cô đang che trán, ủy khuất nhìn anh.

Vô cùng vô tội.

Cố Mặc Đình không khỏi bật cười.

Thấy anh cười, Tiêu Diệp Nhiên bât mãn đánh anh một cái: “Cười cái gì mà cười, đầu của em bị cánh cửa đập vào mà anh còn dám cười."

Lục Triệu Dương nhịn cười, bước lên ôm lên.

Tiêu Diệp Nhiên khẽ hét lên, sao đó ngoan ngoãn dựa đầu vào vai anh, ánh mắt nhìn chằm chăm vào khuôn mặt đẹp trai của anh, trong lòng có chút chột dạ.

Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Cố Mặc Đình liếc nhìn cô, sau đó ánh mắt lại rơi xuống bàn chân trắng nõn của cô. 

Nhẹ giọng mắng: “Mặt đất lạnh như vậy, sau này không được đi chân trần trên đất”

Nghe thấy vậy, Tiêu Diệp Nhiên nhìn xuống chân mình, dưới ánh mắt của anh, cô không thoải mái co quắp ngón chân lại, lẩm bẩm trả lời: “Em biết rồi”

Thấy cô không thoải mái, Cố Mặc Đình hơi nhướng mày, nở một nụ cười dịu dàng.