Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 47




CHƯƠNG 47

Cố Mặc Đình giật mình, nhìn vẻ mặt kia của cô, ánh mắt cũng tối đi một chút.

Lúc này, người phục vụ bưng thức ăn của hai người lên.

Cố Mặc Đình nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, hơi kinh ngạc: “Mấy món này…”

“Tôi nói rồi, tôi sẽ làm một người vợ tốt. Có lẽ bây giờ tôi vẫn chưa quá hiểu anh, cũng không biết sở thích của anh, nhưng ít nhất cũng biết được anh thích ăn cái gì, đây là điều cơ bản nhất của một cặp vợ chồng.”

Tiêu Diệp Nhiên cười cười rót rượu cho Cố Mặc Đình: “Mấy món này tôi cố ý gọi cho anh đấy, chắc là sẽ hợp khẩu vị của anh.”

Nghe cô nói, Cố Mặc Đình đột nhiên yên lặng, đôi mắt sâu thăm nhìn chằm chằm cô, dưới đáy mắt có một loại cảm xúc không tên đang nhảy nhót.

Chỉ là một lúc lâu sau, anh mới mang theo hàm ý sâu xa mà nói: “Cô sẽ là một người vợ tốt.”

“Tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa.”

Tiêu Diệp Nhiên nghiêm túc nói, nụ cười bên khóe miệng xinh đẹp thanh nhã.

Bữa tối này, hai người ăn rất vui vẻ, Tiêu Diệp Nhiên uống chút rượu nên đã hơi say, lúc rời đi người đã lâng lâng rồi.

Sau khi về nhà, Cố Mặc Đình vừa cởi áo khoác vừa nói với cô: “Em đi tắm trước đi.”

“Được.”

Hai má Tiêu Diệp Nhiên đỏ bừng, bước chân hơi loạng choạng bước vào phòng tắm.

Khoảng bốn mươi phút sau, cô tắm rửa xong bước ra, nói với Cố Mặc Đình đang ngồi trên sofa: “Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”

Cố Mặc Đình ngẩng đầu nhịn cô, thấy mái tóc dài của cô vẫn chưa khô, còn ướp nhẹp rối tung xõa trên vai, nhíu mày nói: “Lại đây ngồi.”

“Ừ.”

Tiêu Diệp Nhiên do dự một lúc, ngồi xuống cạnh anh.

Cố Mặc Đình không nói gì, đứng dậy đi tìm máy sấy, giúp cô sấy tóc

Tiêu Diệp Nhiên được anh giúp đỡ có hơi hoảng sợ: “Tự em làm là được.”

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói của anh trầm thấp, ngón tay thon dài xoa tóc cô, mặt mày vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Diệp Nhiên ngơ ngẩn ngồi đó, cảm thấy như trong mơ.

Nam thần quốc dân Cố Mặc Đình quyền thế ngập trời cao cao tại thượng, đang sấy tóc giúp cô đó!!!

Tự nhiên không muốn gội đầu một năm thì phải làm sao đây…

Không biết bao lâu sau, Cố Mặc Đình cuối cùng cũng tắt máy sấy, nhẹ giọng nói: “Được rồi.”

“Cảm ơn!”

Tiêu Diệp Nhiên hồi phục tinh thần, vén tóc ra phía sau, nhìn anh cười.

Mắt Cố Mặc Đình ngưng lại, giống như bị trúng bùa, ánh mắt đột nhiên không thể nào dời khỏi gương mặt của cô được.

Dưới ánh đèn sáng ngời, cô tóc đen như mực, gương mặt xinh đẹp, hai má tươi đẹp, giữa mày mềm mại như nước; đôi mắt lại sáng như sao trời, cười đến tươi sáng; bộ áo ngủ bằng lụa mỏng bao lấy cơ thể mềm mại của cô, phong tình không nói nên lời.