Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 450




Tiêu Diệp Nhiên nhẹ giọng cười một tiếng: “Anh ta đâu phải là có lòng với Cố Tống Vy, căn bản là có lòng với Tiêu thị thì có.”

“Có ý gì?” Tống An Kỳ không hiểu nhìn cô, sao đang êm đang đẹp lại nhắc tới Tiêu thị?

“Sau này cậu sẽ biết thôi” Bây giờ Tiêu Diệp Nhiên không muốn nói quá nhiều, cũng chỉ nói lập lờ nước đôi như vậy. Mặc dù bọn họ là bạn bè tốt với nhau, nhưng có đôi khi ai cũng có bí mật của riêng mình, cho nên Tống An Kỳ cũng không hỏi nhiều, ngược lại là nói với Ứng Tiêu Tiêu: “Thôi được rồi Tiêu Tiêu, đừng tức giận nữa, ăn chút cháo đi mới có sức để nghĩ cách đối phó với Cố Tống Vy”

Ứng Tiêu Tiêu nghe vậy, gật đầu: “Đúng vậy đó, An Kỳ cậu nói không có sai, tớ phải ăn nhiều một chút mới có sức để đối phó với loại người đê tiện đó”

Dứt lời, cô ấy liền bưng cháo lên uống một hộp lớn.

Thấy thế, Tống An Kỳ và Tiêu Diệp Nhiên cũng không nhịn được mà bật cười.

Vào thu, mặc dù thời tiết vẫn còn rất nóng bức, nhưng dần dần trong cơn gió nhẹ có thể cảm thấy được sự mát mẻ rõ ràng.

Tiêu Diệp Nhiên ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu chăm chú nhìn cuốn sách trong tay.

Đây là cuốn sách Tống An Kỳ cố ý mượn tới cho cô xem, nói rằng đây là cuốn sách đang rất hot trên mạng internet, cũng là một cuốn sách vô cùng tốt. 

Thật ra đây chính là một cuốn tiểu thuyết tình yêu về một tổng giám đốc bá đạo yêu cô bé lọ lem.

Cũng không phải thật sự quá xuất sắc, mặc dù kịch bản đã cũ, nhưng thông qua sự miêu tả của tác giải lại có vẻ không hề tầm thường.

Cô không khỏi bị cuốn hút.

Ánh nắng xuyên qua tấm kính trong suốt chiếu vào. Chiếu xuống nền đất sáng rõ. Cơn gió nghịch ngợm luồn qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng lay động rèm cửa.

Người trên giường cúi thấp đầu đọc sách, khóe miệng hiện ra nụ cười nhàn nhạt, biểu cảm ấm áp không màng danh lợi.

Năm tháng êm đềm.

Đi vào phòng bệnh, Cố Mặc Đình nhìn thấy, trong lòng xẹt qua bốn chữ này.

Anh bước chậm rãi đến gần, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên.

"Ha ha"

Tiếng cười từ khóe môi cô tràn ra, trên khuôn mặt thanh nhã nhiễm ý cười, càng thêm động lòng người.

Ánh sáng âm u trong mắt lóe lên, anh im lặng đi đến bên cạnh cô.

Có lẽ phát hiện được có người đến bên cạnh, Tiêu Diệp Nhiên nghiêng đầu, đập vào mắt là chiếc cúc áo tính xảo, ánh mắt chậm rãi đi lên, xẹt qua chiếc cằm kiên nghị, bờ môi, cái mũi, cuối cùng nhìn vào một đôi mắt đen đang rạo rực phát ra ánh sáng dịu dàng của anh.

Một nụ cười xán lạn nở rộ trên khuôn mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói:

"Mặc Đình, anh tới rồi.

Anh gật đầu: "Ừm, sợ em buồn chán nên đến cùng em. Nhưng..."

Ánh mắt đảo qua cuốn sách trong tay cô, lời nói xoay chuyển: "Xem ra em có vẻ như cũng không cảm thấy nhàm chán."