Cô cũng biết được một chút về sự phức tạp của nơi chính quyền, cũng hiểu được sự cẩn thận của ba mình.
Cô cong khóe môi, ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi, thưa ba”
Dứt lời, cô đứng dậy cúi đầu xuống chậm rãi đi ra khỏi phòng ăn.
Đợi sau khi cô đi rồi, ba Ứng mới bưng ly sữa bò ở trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó lên tiếng hỏi: “Tiểu Lý, gần đây cô chủ có hành động gì không bình thường hay không?”
Lúc này có một người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng ở bên ngoài phòng ăn bước vào, ông ta đi đến bên người của ba Ứng, cúi đầu cung kính trả lời: “Không có gì không thích hợp”
Ba Ứng thả cái ly ở trong tay xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén dừng trên người của Tiểu Lý, trầm giọng nói: “Tiểu Lý, ông đã đi theo tôi vài chục năm rồi, hiểu rõ tính của tôi nhất, tôi rất không thích người khác nói di Trong lòng của Tiểu Lý run lên, bình tĩnh trả lời: “Tôi hiểu” Ba Ứng lại nhìn ông ta chằm chằm một, lát sau đó mới nói: “Đi ra ngoài đi”
Tiểu Lý âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quay người đi ra cửa. Lúc này sau lưng truyên đến một âm thanh thâm thúy. “Tiểu Lý, cái đồng hồ hôm nay ông mang trông rất đẹp đó"
Nghe vậy, chân Tiểu Lý lão đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Sau khi đứng vững, ông ta bước nhanh đi ra bên ngoài.
Bệnh viện.
Nhận lấy bát cháo trắng của Tống An Kỳ đưa qua, Tiêu Diệp Nhiên liếc mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu hờn dỗi ngồi ở trên ghế sofa.
Cô nhịn không được mà thở dài, sau đó khuyên nhủ: “Được rồi Tiêu Tiêu, người cũng đã được thả rồi, cậu có tức giận đi nữa cũng không có tác dụng gì"
Không nói thì còn được, vừa nói thì Ứng Tiêu Tiêu lại tức giận.
“Cậu nói xem cái tên mập đó rõ ràng đã đồng ý với tớ rồi, tuyệt đối sẽ không để Cố Tống Vy được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, sao ông ta có thể không giữ lời hứa được!”
“Tên mập” ở trong miệng của Ứng Tiêu Tiêu chính là cục trưởng của cục cảnh sát ở thành phố Bắc Ninh, lớn lên béo mập.
“Cậu có hỏi ông ta là chuyện như thế nào không?” Tống An Kỳ lên tiếng hỏi.
“Hỏi rồi, ông ta nói là ông ta cũng bị “Bị ép à?” Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày: “Là Bùi Hạo Tuấn đã quy hiếp ông ta hả?”
Ứng Tiêu Tiêu nhún vai: “Chắc là vậy, Bùi Hạo Tuấn đã biết được nhược điểm của cái tên mập, thừa cơ áp chế tên mập.”
Nói đến đây, Ứng Tiêu Tiêu như là phát điên: “Tức chết tớ rồi, tức chết tớ rồi!”
“Bùi Hạo Tuấn cũng phí tâm tư với Cố Tống Vy quá nhỉ” Tống An Kỳ châm chọc nói.
Vậy mà vì một người Cố Tống Vy liền không tiếc mà uy hiếp cục trưởng của cục cảnh sát, lá gan không đủ lớn mà.