Lúc Cố Mặc Đình chạy đến bệnh viện thì Tiêu Diệp Nhiên đã phẫu thuật xong và được đưa vào phòng bệnh cao cấp.
Đi vào phòng bệnh, lúc nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên năm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, trái tim của Cố Mặc Đình giống như bị người ta nắm chặt lại, cảm thấy đau đớn.
Hồi sáng này lúc rời khỏi nhà cô vẫn còn đang ngủ say, bộ dạng hồn nhiên đáng yêu.
Nhưng mà bây giờ cô lại nằm ở đây, hai mắt nhắm chặt, ánh đèn sáng choang chiếu xuống làm gương mặt của cô càng trắng bệch thêm.
“Anh cả” Cố Thanh Chiêu vừa nhìn thấy anh đã đến thì đứng lên thấp giọng gọi một tiếng.
Cố Mặc Đình đi đến bên giường, cúi đầu xuống, đau lòng nhìn chăm chú vào người vẫn còn chưa tỉnh dậy, đưa tay vén sợi tóc tán loạn bên gò má của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e da thịt hơi lạnh của cô, ngón tay chậm rãi cong lại, run rẩy nhè nhẹ.
Rõ ràng đã muốn bảo vệ quãng đời còn lại của cô thật chu toàn, nhưng mà vẫn để cho cô phải chịu tổn thương nhiều lần.
Anh nhắm mắt lại, che giấu đi nỗi đau trong mắt.
Tấm lưng cứng ngắc của anh đứng ở bên giường, toàn thân phát ra khí tức kinh người, làm cho những người trong phòng bệnh không dám thốt lên một tiếng.
Thật lâu sau anh mở mắt ra, trong ánh mắt thâm thúy đen nhánh tràn đầy lạnh lẽo.
“Cố Tống Vy đâu rồi?” Anh hỏi.
“Đang ở cục cảnh sát” Cố Thanh Chiêu trả lời.
“Thông báo với cục cảnh sát một tiếng, cho dù là ai đi nữa cũng không thể nộp tiền bảo lãnh cho cô ta ra ngoài” “Làm rồi, Tiêu Tiêu đã thông báo với cục cảnh sát rồi” “Tôi sẽ để cho bọn họ “chăm sóc” Cố Tống Vy thật tốt” Ánh mắt của Ứng Tiêu Tiêu lóe lên một tia âm tàn.
Cố Mặc Đình nhìn cô ấy một cái, sau đó lại hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ cần năm viện một thời gian thì có thể khỏi hắn.
Cố Thanh Chiêu thuật lại một lần những lời mà bác sĩ nói với anh ta.
Cố Mặc Đình trâm ngâm một lát, sau đó thấp giọng nói: “Mọi người đi ra ngoài đi”
Biết là anh muốn ở đây một mình với chị dâu, Cố Thanh Chiêu cũng không dám trì hoãn một giây, lôi kéo Ứng Tiêu Tiêu đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Cố Mặc Đình ngồi xuống bên giường bệnh, hai tay nắm chặt lấy tay của cô, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng hôn. Trong phòng bệnh yên tĩnh, màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, đèn được thắp sáng lên.
Ra khỏi phòng bệnh, Ứng Tiêu Tiêu đi đến một cái ghế rồi ngồi xuống.
Cố Thanh Chiêu đi đến, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Không đói bụng!” Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu, Diệp Nhiên vẫn còn chưa tỉnh dậy, sao cô ấy có khẩu vị để ăn cái gì được. Cố Thanh Chiêu ngồi xuống bên cạnh của cô, nửa nói đùa nửa nghiêm túc: “Nếu như chị dâu tỉnh lại mà còn biết người bạn tốt nhất của chị ấy vẫn còn chưa ăn cơm chiều, chắc chăn sẽ mắng tôi không hiểu chuyện, không biết chăm sóc tốt cho bạn của chị ấy”