Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 437




Được anh ta bảo vệ

ở trong ngực, Tiêu Diệp Nhiên lấy lại tinh thần, nghe thấy âm thanh đồ chặn giấy đập lên trên lưng của anh ta, đồng thời cũng nghe thấy tiếng rên của anh ta, vội vàng hỏi: “Tử Dục, cậu có sao không vậy?” Mặc dù rất đau nhưng mà Thẩm Tử Dục vẫn cố nén cơn đau, nặn ra một nụ cười trấn an: “Em không sao đâu chị dâu”

Lông mày của anh ta đều nhăn lại với nhau, sắc mặt cũng trắng bệch, căn bản cũng không giống như không có sao. như anh ta đã nói.

Hốc mắt của Tiêu Diệp Nhiên đỏ lên: “Sao cậu lại ngốc. như vậy được chứ, nếu như cô ta ném ra một vật gì đó nguy hiểm đến tính mạng thì sao tôi có thể ăn nói với Mặc Đình đây!”

Thẩm Tử Dục kéo kéo khóe môi: “Bảo vệ chị dâu chính là trách nhiệm của mấy cậu em này mà, nếu như mà chị bị thương, em cũng không biết phải ăn nói sao với anh cả nữa”

Anh ta với Thanh Chiêu là thật lòng đối xử với cô, cũng không phải bởi vì cô là vợ của Mặc Đình, mà là hoàn toàn xem cô như là người một nhà.

Sao cô có thể để cho bọn họ chịu đựng thiệt thòi được. Tiêu Diệp Nhiên lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống, đứng dậy từ trong ngực của anh ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Tống Vy.

Có lẽ là Cố Tống Vy không ngờ đến Thẩm Tử Dục sẽ lao ra để bảo vệ Tiêu Diệp Nhiên, cả người choáng váng đứng tại chỗ.

Mà người đại diện của cô ta cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa, chắc là đã bị hành động điên cuồng đó của Cố Tống Vy hù dọa, sợ hãi bị liên lụy cho nên chạy mất rồi.

Hai mắt nheo lại, sự lạnh lùng chợt hiện lên, Tiêu Diệp Nhiên bước nhanh lên phía trước, nâng tay lên.

“Chát”

Âm thanh thanh thúy vang lên trong phòng làm việc to như vậy.

Mặt của Cố Tống Vy nghiêng qua một bên, thật lâu sau cũng không xoay lại bình thường.

“Một cái tát này là tôi đánh thay cho Tử Dục” Tiêu Diệp Nhiên lạnh lùng nói.

Sau đó lại “chát” một tiếng nữa.

“Một cái tát này là tôi đánh thay cho tôi.”

“Chát”

“Một cái tát này là tôi đánh thay cho đứa con đã mất đi của cô”

Liên tiếp đánh ba bạt tay, tay của Tiêu Diệp Nhiên cũng thấy đau, lông mày của cô nhíu lại, lắc lắc tay.

Cố Tống Vy giống như là một con búp bê bị hỏng, nghiêng đầu qua tóc rủ xuống phủ lên trên mặt của cô ta, nhìn không thấy được biểu cảm lúc này của cô ta.

“Diệp Nhiên, làm tốt lắm”

Tống An Kỳ đi đến giơ ngón cái lên khen ngợi.

Nhìn thấy Diệp Nhiên tát Cố Tống Vy ba cái bạt tay, Tống  An Kỳ cảm thấy cực kỳ hả giận.

Đối phó với loại người như Cố Tống Vy thì không thể nương tay.

“An Kỳ, cậu đến rồi à?” Tiêu Diệp Nhiên nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, sau đó cười nói: “Giao Tử Dục cho cậu đấy” Tống An Kỳ kinh nhạc nhướng mày: “Giao cho tớ á?”

“Ừ, tớ muốn giải quyết Cố Tống Vy trước”