Cho tới giây phút nhìn thấy anh, dây thần kinh căng cứng của cô mới thả lỏng, cô khóc lóc đau đớn như một đứa bé không nơi nương tựa, mặc theo cảm xúc của mình. Thanh Chiêu cho rằng cô bị dọa sợ, cho nên cả đường đều an ủi cô, lại không hiểu cảm giác thực sự trong lòng cô.
Chỉ có anh hiểu, chỉ có Mặc Đình của cô hiểu.
Thấy nước mắt cô lại lăn xuống, Cố Mặc Đình nhấc tay khế lau nước mắt trên mặt cô, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Sao lại khóc nữa?”
Ánh mắt anh đau lòng khiến nước mắt cô càng rơi dữ dội. Khóc mãi, cô bỗng nhiên cười, cười trong nước mắt. “Mặc Đình, cảm ơn anh”
Cảm ơn anh tới cạnh em, khiến em có thể có dũng khí can đảm đối mặt với tất cả thị phi.
“Ngốc” Anh mỉm cười, con ngươi tràn đầy yêu thương chiều chuộng.
Tiêu Diệp Nhiên khit khit mũi, dùng tay lau nước mắt, hít sâu một hơi, hỏi: “Bây giờ trên mạng có phải đã tràn ra tin tức rồi không?”
Cố Mặc Đình gật đầu: “Sau khi Thanh Chiêu liên lạc với anh không lâu, trên mạng đã có tin tức rồi”
Động tác nhanh chóng như vậy, chứng minh Cố Tống Vy sớm đã sắp xếp xong mọi thứ.
“Không nghĩ tới em lại nổi tiếng rồi” Tiêu Diệp Nhiên cười châm biếm: “Nếu đứa bé thật sự không còn nữa, có lẽ em
phải gánh tội danh này cả đời”
“Đứa bé quả thực không còn nữa” Cố Mặc Đình nói ra tin tức nhận được mới nhất.
Sắc mặt Tiêu Diệp Nhiên tái nhợt: “Không giữ được đứa bé?”
“Ừ, ngã rất nặng, lúc bác sĩ tới, đã không cách nào vãn hồi”
Khóe mắt cô lại đỏ bừng, nhưng lần này cô ngẩng đầu, mím môi, cố gắng nhịn không để nước mắt rơi xuống. Cô hít sâu một hơi, nâng lên nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cũng tốt, người mẹ nhẫn tâm như Cố Tống Vy, không cần cũng tốt”
Nói rồi, nước mắt vẫn rơi xuống.
Cô đang đau lòng cho đứa bé đó, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới xinh đẹp thì đã đi rồi.
Cố Mặc Đình yên lặng ôm cô vào lòng, cô rúc mặt vào ngực anh, khó có thể áp chế sự đau đớn trong lòng, nước mắt từ từ thấm ướt áo sơ mi anh.
Nước mắt nóng hổi thiêu đốt ngực anh, con ngươi thâm thúy hiện lên chút bất đắc dĩ.
Cô nhóc này thật quá lương thiện.
Bệnh viện thành phố Thanh Thành.
Bùi Hạo Tuấn mất hồn mất vía ra khỏi văn phòng bác sĩ, loạng choạng vài bước, lưng dựa vào tường từ từ trượt xuống, ngẩng đầu, giơ tay che mắt.
“Xin lỗi, chúng tôi không thể giữ được đứa bé. Lúc vợ anh được đưa tới bệnh viện, tim thai đã ngừng rồi”
Giọng nói tràn đầy áy náy của bác sĩ như còn văng vẳng bên tai, hàng nước mắt lăn xuống gò má.