Nghĩ đến người đàn ông dịu dàng đó, cô bị suy nghĩ này của mình chọc cười. Mặc dù là nhìn Ngôn Húc lạnh nhạt, nhưng chắc lòng cũng sẽ không trở nên độc ác như vậy đâu.
Tiếng tăm của Lâm Thành ở trong giới giải trí vốn đã không tốt, không biết đã nhúng chàm bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ, đồng thời cũng gây thù oán với không ít người, vậy cho nên có người bởi vì hận thù mà ra tay với anh ta cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Cho nên chắc chắn là không có liên quan đến Ngôn Húc. Thật ra thì càng làm cho Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy buồn cười chính là kể từ buổi tiệc ngày hôm đó, Tô Nhã An vẫn luôn xin phép nghỉ, nói là thân thể không thoải mái. Nhưng mà cô biết chuyện lại không hề đơn giản như vậy. Nhìn thấy Lâm Thành xảy ra chuyện, trong lòng của Tô Nhã An và Bùi Hạo Tuấn, còn có Cố Tống Vy chắc chắn sợ muốn chết đi được, sợ là mình cũng sẽ có một kết quả giống như Lâm Thành.
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi chờ mong nếu như Tô Nhã An nhìn thấy mình thì sẽ có biểu cảm như thế nào đây.
Sợ hay là không sợ đây?
Biệt thự nhà họ Bùi, trong một phòng khách to như vậy lại được bao trùm bởi nỗi lo lắng, ngột ngạt khiến cho người †a không thở nổi.
“Hạo Tuấn, trước đó nhà họ Bùi đã xuất hiện nguy cơ lớn
như vậy là do chị đã thuyết phục các vị giám đốc của AR, bọn họ mới đồng ý hỗ trợ. Mà lúc chị vào Thời Thụy cũng đã giúp cậu đối phó với Tiêu Diệp Nhiên, có điều là bây giờ xem ra chị không thể tiếp tục kéo dài nữa” Lúc Tô Nhã An nhắc đến Tiêu Diệp Nhiên, trên mặt rõ ràng hiện lên một nét hoảng sợ. “Chị họ, chuyện lần này chị cũng có phần, chị lại đi thẳng một mạch như vậy, để tôi và người nhà họ Bùi biết làm sao bây giờ?” Bùi Hạo Tuấn không ngờ đến cô ta sẽ vì bảo vệ cho mình mà bỏ mặc nhà họ Bùi, lập tức sinh lòng oán giận, bất mãn trừng mắt nhìn cô ta. “Đúng vậy đó chị họ, làm người không nên như vậy, bây giờ chúng ta là người trên cùng một con thuyền, nếu như chị muốn xuống thì sớm hơn vậy thì chị cũng đừng trách bọn em sẽ làm cho thuyền lật” Cố Tống Vy ở một bên phụ họa, trong giọng nói đe dọa uy hiếp.
ời..." Tô Nhã An tức giận nhìn bọn họ chằm
Rõ ràng là người một nhà, vào thời điểm này lại có mâu thuẫn với nhau.
Làm người không vì mình trời tru đất làm này của Tô Nhã An cũng không sai, nhưng mà bây giờ xem ra quả thật là cô ta đi không được rồi.
“Trước đó có Tần Mạn Ny, bây giờ có Lâm Thành, các người còn muốn tiếp tục đối phó với Tiêu Diệp Nhiên sao?” Nghĩ đến kết cục thê thảm của Lâm Thành, sau lưng của Tô Nhã An lạnh toát, cả người không tự chủ được mà phát run.
Đúng vậy, cô ta đang sợ, cô ta sợ hãi mình sẽ cũng giống như Lâm Thành rơi vào một kết cục thê thảm.
Sao Bùi Hạo Tuấn và Cố Tống Vy không sợ cho được, nhưng sau khi bọn họ sợ hãi thì cũng hiểu rõ được một chuyện, đó chính là Tiêu Diệp Nhiên chưa được tiêu diệt thì bọn họ cũng chỉ có thể sống trong cảm giác hoảng sợ cả một đời.
“Chị họ, Tiêu Diệp Nhiên giống như là một quả bom hẹn giờ, không chừng sẽ nổ bất cứ lúc nào, cả chị và tôi đều không thể tránh khỏi. Bây giờ cách tốt nhất đó chính là để cô ta trở thành một viên đạn lép, để cho cô ta có muốn nổ cũng không nổ được” Trong mắt lóe ra ánh xán lạnh lùng, Bùi Hạo Tuấn âm trầm nói.
“Vậy các người muốn làm gì?” Tô Nhã An hỏi.