Anh nở nụ cười hỏi: “Đói lắm hả?”
“Còn ổn” Tiêu Diệp Nhiên cầm tạp dề qua rồi mặc vào: “Để em giúp anh”
Cố Mặc Đình cũng không từ chối: “Vậy thì em rửa sạch hành cho anh đi, rồi cắt thành lát nhỏ”
“Tuân mệnh trưởng quan” Tiêu Diệp Nhiên nghịch ngợm làm một tư thế đứng nghiêm chào.
Cố Mặc Đình nhẹ nhàng cười, trong đôi mắt đen thâm thúy mang đầy ý cười xán lạn như sao trời, rất xinh đẹp. Lúc này, Tiêu Diệp Nhiên không khỏi có chút ngây ngất, từ trong phòng bếp ra đến bên ngoài cũng chỉ có âm thanh nổi giận đùng đùng của Tiêu Tiêu kéo suy nghĩ của cô lại, cô nhìn vào ánh mắt đen thâm thúy của anh, lập tức quay đi.
“Em đi rửa hành đây” Cô cầm lấy hành, hơi có vẻ vội vàng mà xoay người đi đến bên cạnh bồn nước.
Thấy bộ dạng thẹn thùng của cô, tâm tư nhốn nháo, nếu như không phải là bây giờ ở trên tay không tiện, anh nhất định sẽ kéo cô vào trong ngực hung hăng hôn cô.
Ánh mắt từ người đàn ông ở phía sau lưng quá nóng bỏng, trong lòng của Tiêu Diệp Nhiên hoảng hốt, không cẩn thận gấp hành làm đôi.
Tiêu Diệp Nhiên: "..."
Đồ ăn mới chuẩn bị xong xuôi, hai cái tên to xác như con nít đó nghe thấy sắp được ăn cơm, lập tức buông bỏ ân oán với nhau, vội vàng đi vào trong phòng ăn.
“Thơm quá đi hà!” Ứng Tiêu Tiêu thốt lên một tiếng, lúc nhìn thấy thức ăn ở trên bàn, hai mặt tỏa sáng: “Nhìn có vẻ như là rất ngon!”
Nói xong, cô cầm lấy đũa muốn gắp một con tôm, lúc này từ bên cạnh có một đôi đũa duõi ra kẹp lấy đũa của cô lại.
Cô thuận theo đôi đũa kia mà nhìn sang, chỉ nhìn thấy Cố Thanh Chiêu cười "ha ha" một tiếng: “Ứng ma nữ, đây cũng không phải là nhà của cô, phải chú ý đến lễ nghĩa khi ăn cơm”
“Cố Thanh Chiêu!"
Hét lên, Ứng Tiêu Tiêu cầm lấy đũa liền muốn đâm về phía anh. Lúc này, Tiêu Diệp Nhiên bưng cơm đi tới, cười nói: “Thôi được rồi, hai người các cậu lúc ăn cơm cũng đừng có làm ồn, nếu không thì tớ cũng sẽ không cho hai người ăn thức ăn do Mặc Đình làm đâu”
Câu nói này nói ra cũng rất có tác dụng, hai người bọn họ đều an phận.
Tiêu Diệp Nhiên đặt một chén cơm lên trước mặt của mỗi người.
“Cảm ơn chị dâu”
“Cảm ơn Diệp Nhiên”
Hai người bọn họ trăm miệng một lời nói cảm ơn, cực kỳ ăn ý.
Tiêu Diệp Nhiên cười lắc đầu, sao cô cứ có cảm giác mình giống như là một người mẹ đang chăm sóc cho hai đứa con nhỏ.
“Đừng đứng nữa, ngồi xuống ăn cơm đi”
Cố Mặc Đình đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy cô vẫn còn đang đứng đấy thì liền đi đến ôm cô đi lại bàn ăn ngồi xuống.
Cố Mặc Đình cau mày nhìn hai người ở phía đối diện như bị bỏ đói lâu ngày: “Hai người có thể ăn cơm đàng hoàng một chút được hay không?”
“Anh món ăn do anh làm ngon quá đi” Cố Thanh Chiêu nuốt cơm ở trong miệng xuống, hơi kích động mà nói. “Ừm ừm” Bởi vì ở trong miệng của Ứng Tiêu Tiêu đang chất đầy đồ ăn, cho nên cũng chỉ có thể gật đầu biểu thị mình cũng có ý này.
Cố Mặc Đình xám mặt lại, cuối cùng cũng không nhìn bọn họ nữa, động tác rất nhanh gắp một đống đồ ăn đặt vào cái đ ĩa ở trước mặt của Tiêu Diệp Nhiên.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn những món ăn đã cạn dần, lại nhìn anh gắp thức ăn cho mình, khóe miệng cong lên. Cái này là coi cô thành heo mà cho ăn hay sao vậy?
“Ăn nhanh đi, không phải là em đói bụng à?”
Nghe vậy, Tiêu Diệp Nhiên ngoan ngoãn cầm đũa yên lặng ăn cơm.