“Diệp Nhiên!"
Cô quay đầu qua, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, môi của anh đã rơi xuống.
Một nụ hôn có chút thô lỗ, một nụ hôn mang theo ý trừng phạt.
Tiêu Diệp Nhiên giống như là lục bình trôi trên nước, bị một cơn mưa rào dữ dội đột nhiên xuất hiện đánh cho đầu óc choáng váng, chỉ có thể ôm lấy cổ của anh, đáp lại anh một cách không lưu loát.
Không khí ở trong xe càng ngày càng mập mờ, tay của anh chậm rãi vuốt v e lưng cô, vuốt v e vòng eo mẫn cảm của cô, luồn vào từ trong vạt áo sơ mi, nhẹ nhàng vuốt bên hông cô.
Tiêu Diệp Nhiên cảm giác những nơi được anh chạm vào giống như là có lửa, nóng bỏng đến nỗi làm cho ý thức của cô dần dần hỗn độn, khó chịu bật ra tiếng.
Trong lúc sắp mất khống chế, một âm thanh lại vang lên không đúng lúc.
“Ọt ọt... Ọtot”
Hai người bọn họ đều ngẩn người, lập tức kịp phản ứng lại, là bụng của Tiêu Diệp Nhiên đang kêu.
“Ha” Cố Mặc Đình nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
Mà nghe thấy tiếng anh cười, Tiêu Diệp Nhiên xấu hổ đưa †ay ra chống ở lồ ng ngực của anh, sau đó đẩy anh ra. “Em đói bụng” Cô nhỏ giọng lầu bầu.
Cố Mặc Đình cưng chiều vuốt vuốt tóc của cô: “Chúng ta về nhà thôi, anh làm món ăn ngon cho em”
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười ngọt ngào, em muốn ăn tôm sốt cà chua, rau muống xào, cá kho tộ, canh cà chua trứng”
“Được rồi, em muốn ăn cái gì thì anh đều làm cho em ăn cái đó” Cố Mặc Đình nghiêng đầu qua nhìn cô một chút, trong đôi mắt tràn đầy cưng chiều.
Có một khúc nhạc đệm như thế, lo lắng đang ngăn ở trong lòng của Tiêu Diệp Nhiên đều tiêu tán mất.
Mặc Đình của cô không có tức giận, vẫn dịu dàng như vậy.
Kể từ khi không nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên, Cố Thanh Chiêu cảm thấy bất an đủ loại, đứng ngồi không yên, cả người trông cực kỳ nôn nóng.
Ứng Tiêu Tiêu nhìn Cố Thanh Chiêu cứ đi tới đi lui không biết bao nhiêu bận, không thể nhịn được nữa mà quát: “Cố Thanh Chiêu, anh có thể ngồi im được hay không hả? Anh như thế này, đầu của tôi cũng muốn choáng luôn” Cố Thanh Chiêu oan ức xẹp môi: “Tôi ngồi không yên mà” Nếu như anh ta có thể ngồi yên, anh ta cần gì phải đi xung quanh chứ.
Ứng Tiêu Tiêu bất đắc dĩ thở dài: “Tổng giám đốc Cố cũng đã đi đón Diệp Nhiên rồi, điều này cho thấy Diệp Nhiên bình an vô sự, anh cũng đừng có lo lắng nữa”
Nói thì nói như vậy cũng không sai, nhưng mà...
“Tôi sợ là anh tôi sẽ trừng phạt tôi tương đối nghiêm trọng.”
Thôi được rồi, đó mới là chuyện mà anh ta lo lắng nhất ở hiện tại.
Hóa ra là bởi vì cái này à! Khóe mắt của Ứng Tiêu Tiêu giật không có ý tốt nói với anh ta: “Bị anh trai trừng phạt thì cũng đáng đời anh!”
“Cậu em trai họ yêu dấu của tôi lại bị lưu đày đến nam phi hoang vắng, tôi nghĩ là số phận của tôi cũng thật đáng lo lắng”