“Ừ, em là một người vợ tốt”
Nhận được sự khẳng định của anh còn vui hơn cả trúng thưởng.
Cô vô cùng vui vẻ, một hơi uống hết cốc sữa.
“Chậm thôi” Cố Mặc Đình cưng chiều lại mang theo sự bất lực nhìn cô.
Đây chính là buổi sáng thuộc về hai người bọn họ, tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
Tiêu Diệp Nhiên vừa đi vào bộ phận truyên thông, ghế còn chưa ngồi ấm, đã bị thông báo giám đốc tìm có việc Tìm cô.
Lúc đó, cô cau mày, Tô Nhã An lại muốn chỉnh cái gì nữa đây.
“Nhiên Nhiên, cậu cẩn thận một chút. Lần trước cô ta không sa thải được cậu, chắc chắn không cam lòng, bây giờ nói không chừng bây giờ lại nghĩ ra chiêu gì đó để đối phó với cậu” Tống An Kỳ lo lắng dặn dò.
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười trấn an cô: “Yên tâm đi, tớ sẽ tùy cơ ứng biến Sau đó, cô quay người, thu lại nụ cười bên khóe miệng, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Có người thật sự không đi vào đường tối sẽ không chết
tâm.
Văn phòng của giám đốc..
Tiêu Diệp Nhiên đứng trước bàn làm việc, ở trước mặt cô, tổng Tô tổng kêu cô lên đang không coi ai ra gì, nghiêm túc xem tài liệu
Từ lúc cô đi lên đến bây giờ, Tô Nhã An chưa từng ngẩng đầu lên nhìn cô, giống như cô không tồn tại.
Giống như đang phân cao thấp, Tô Nhã An không ngẩng đầu lên nhìn cô, vậy cô cũng sẽ không chủ động lên tiếng.
Nhưng xem ra, cô ta gọi cô lên, dùng cách thức này để làm nhục cô.
Tiêu Diệp Nhiên căn chặt môi, lạnh lùng nhìn Tô Nhã An vẫn đang nghiêm túc xem tài liệu, sau đó, cô quay người đi về phía cửa.
“Đứng lại Đúng lúc cô đưa tay lên muốn mở cửa, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Trên khóe miệng lộ ra một nụ cười chế giễu, Tiêu Diệp Nhiên thu tay lại, quay người lại, đối diện với khuôn mặt u ám của Tô Nhã An.
“Tôi cho cô đi rồi sao?” Tô Nhã An lạnh lùng lên tiếng. Tiêu Diệp Nhiên cười khẩy: “Tô tổng, tôi rất bận, có chuyện gì thì nói luôn đi, không cần làm những chuyện này”
Bị cô nhìn thấu âm mưu của mình, trong mắt Tô Nhã An lóe lên một tia ảm đạm, cô ta hung hăng trừng mắt với cô, sau đó lấy một tập tài liệu bên cạnh ném mạnh lên mặt bàn.
“ muốn tổ chức một buổi họp báo, cô đi phỏng Tô Nhã An giao công việc một cách đơn giản và rõ ràng. Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày: “Bây giờ tôi là phó giám đốc, có một số phỏng vấn không cần tôi đích thân đi, tôi sẽ để phóng viên bên dưới đi làm”