Cố Ngọc Lam lạnh lùng cười hai tiếng: “Đúng là nằm mơi” Không chỉ cô ta không tin, mà Bùi Hạo Tuấn cũng không tin: “Chị họ, em cảm thấy có lế chỉ là một sự trùng hợp, nói không chừng Tiêu Diệp Nhiên và Thẩm Tử Dục có thỏa thuận riêng tư gì đó”
Cảm giác vượt trội từ khi còn nhỏ khiến Bùi Hạo Tuấn không tin bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên có một người đàn ông lợi hại và ưu tú hơn anh ta.
Tô Nhã An nhìn bọn họ, khẽ thở dài: “Chị cũng hỉ vọng mình nghĩ nhiều. Nhưng nếu như phía sau Tiêu Diệp Nhiên thật sự có người bảo vệ cô ta, thì thân phận chắc. chắn chúng ta không thể coi thường”
Đây cũng là điều mà Tô Nhã An lo lắng.
Cô ta vừa nói xong, Cố Ngọc Lam và Bùi Hạo Tuấn cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, nghĩ kỹ lại, từ khi bọn họ đối phó với Tiêu Diệp Nhiên, không nói đến chuyện lần nào. cũng thất bại, còn làm hoen ố thanh danh của chính mình.
Nếu như nói là Tiêu Diệp Nhiên thông minh, cô cũng không thể lần nào cũng trốn thoát thành công.
Lễ nào thật sự giống như chị họ nói, có người ở phía sau bảo vệ cô?
Không được, tuyệt đối không thể để Tiêu Diệp Nhiên đắc. ý như vậy.
Một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu Cố Ngọc Lam, cô ta căn môi, sau đó nói: “Chị họ, em cần sự giúp đỡ của chị”
Anh năng ban mai xuyên qua cửa sö băng kính tiền vào trong phòng, nhảy nhót trên sàn nhà.
Căn một miếng trứng vừa được rán xong, Tiêu Diệp Nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Ánh mặt trời sau lưng anh khiến dáng người của anh trở nên cao và thẳng, ngũ quan càng thêm tuấn tú.
Anh vừa uống sữa vừa nhìn tờ báo bên cạnh tay, vẻ mặt rất tập trung và nghiêm túc.
“Lúc ăn cơm phải nghiêm túc, không được một dạ hai lòng, cẩn thận không tiêu hóa được”
Tiêu Diệp Nhiên bất mãn lẩm bẩm, người đàn ông ngồi đối diện nghe thấy, mí mắt hơi nhếch lên, mỉm cười, ánh mắt rơi lên người c‹ “Đây là mẹ em nói” Tiêu Diệp Nhiên bổ sung thêm một câu, nhắc đến người lớn luôn có uy tín nhất định.
Cố Mặc Đình gấp tờ báo lại, đặt sang một bên, sau đó khến ã là lời mẹ nói, sao anh có thể không nghe lời được chứ?”
Tiêu Diệp Nhiên nheo mắt lại: “Anh đang giễu cợt em sao?”
“Không dám” Khóe miệng Cố Mặc Đình cong lên, đôi mắt đen và sâu tràn đầy ánh sáng.
Tiêu Diệp Nhiên tức giận liếc nhìn anh, gắp một miếng trứng rán đặt vào đ ĩa của anh: “Trứng này rán vừa tới, rất ngon, anh thử đi”
Rủ mắt nhìn xuống miếng trứng rán vàng ruộm trên đ ĩa, anh ngước mắt lên nhìn cô, chỉ thấy cô đang nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Vì vậy, anh cầm đũa lên, gắp miếng trứng cắn một miếng.
“Thế nào?” Cô háo hức hỏi.
Anh cẩn thận thưởng thức, rất lâu sau dưới ánh mắt chờ mong của cô anh mới nói ra một câu: “Rất ngon”
Niềm vui lan tỏa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô cười híp cả mắt, không khỏi đắc ý nói: “Cái này là em rán đó” Cố Mặc Đình mỉm cười nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
“Em đúng là một người vợ tốt” Tiêu Diệp Nhiên cười nói.