Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 365




Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tôi đợi ngày đó”

Lần này, Tô Nhã An đã thua đến mức nát bét, nhưng sự căm hận dành cho Tiêu Diệp Nhiên ngày càng tăng lên.

Giờ nghỉ trưa xảy ra chuyện lớn như vậy, hại Tiêu Diệp. Nhiên và Tống An Kỳ không kịp ăn trưa.

Chỉ có thể pha một cốc yến mạch và bánh quy để làm bữa trưa.

“Cậu nói xem mấy ngày này thật sự khó sống mà” Tống An Kỳ oán hận cắn bánh quy, vẻ mặt hiện lên sự bất lực. “Sao vậy?” Tiêu Diệp Nhiên không hiểu tại sao cô lại cảm thản như vậy.

Tống An Kỳ thở dài, duỗi tay năm soài lên bàn: “Tớ nghĩ có thể là vận khí năm nay của chúng ta quá kém, hôm nào chúng ta tìm một thầy bói xem xem năm nay có phải là năm tuổi không”

Nghe thấy vậy, Tiêu Diệp Nhiên khế cười, nói đùa: “Không ngờ cậu cũng tin cái này”

“Không phải là tin mà là xui xẻo đến mức tớ không thể không tin”

Nhiên Nhiên bị chồng chưa cưới phản bội, năm lần bảy lượt bị người ta hãm hại, còn cô cũng gặp phải sự phản bội của một tên đàn ông cặn bã, ba mẹ thì bị người ta hãm hại vào tù vì tội tham những:

Nghĩ đến đây, Tống An Kỳ cười tự giễu: “Nhiên Nhiên, chúng ta đúng là cặp chị em cùng khổ mà”

Tiêu Diệp Nhiên cười: “Đúng vậy, cặp chị em cùng khổ” “Không đúng!” Tống An Kỳ ngồi thẳng người lên: “Nhiên Nhiên, cậu vẫn may hơn tớ, cậu gặp được Lục tổng, còn tớ không có cái gì cả”

Lúc nói những lời này, hình ảnh của một người đàn ông đã hiện ra trong đầu cô, cô lắc đầu xua đuổi anh ta đi. Sau đó, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, thật sự dọa người mà, sao lại nhớ đến anh ta chứ?

Hành động khó hiểu của cô khiến Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Cậu sao vậy? An Kỳ”

Tống An Kỳ lắc đầu: “Tớ không sao”

Tiêu Diệp Nhiên nhìn chăm chằm vào cô, trực giác nói với cô An Kỳ có chuyện giấu cô và Tiêu Tiêu, nhưng An Kỳ không muốn nói, bọn họ cũng lựa chọn không biết, được

ngày nào đó cô có thể mở lòng với bọn họ.

Bị cô nhìn như vậy, trong lòng Tống An Kỳ có chút áy náy, vội vàng nói tiếp chủ đề lúc nãy: “Nhiên Nhiên, tớ thật sự ngưỡng mộ cậu vì có Lục tổng bên cạnh”

Giọng nói vô cùng ngưỡng mộ.

Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười, trong đáy mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh, ẩn ý nói: “Có một ngày bên cạnh cậu cũng sẽ có một người bảo hộ cho cậu”

“Thật sao?” Tống An Kỳ lại nằm bò ra bàn, ánh mắt có chút lạc lõng.

“Tớ cũng hi vọng có một ngày như vậy.” Cô khẽ nói.

So với đám người Lại Tiểu Lan, Tiêu Diệp Nhiên chỉ bị thương nhẹ, trên khuôn mặt trắng nõn có vài vết xước, không sâu nhưng trông rất đáng sợ. 

Vì vậy lúc Cố Mặc Đình nhìn thấy mặt cô bị thương, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt lập tức thay đổi.