Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 362




Nói thật, Tống An Kỳ cũng bị vẻ mặt lúc này của Tiêu Diệp Nhiên dọa sợ, Nhiên Nhiên mà cô biết cho dù có tức giận cũng sẽ không lộ ra biểu cảm đáng sợ như vậy.

Vì vậy có thể thấy đám người Lại Tiểu Lan quá đáng đến mức nào.

“Các người còn có thể làm gì khác ngoại việc nói những lời làm nhục tôi?” Tiêu Diệp Nhiên nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt, ánh mắt càng lạnh: “Các người muốn quyến rũ đàn ông, đàn ông nhìn thấy mấy người đều mất hết khẩu vị, cho dù mấy người chủ động dạng ch@n ra, bọn họ cũng chỉ cảm thấy buồn nôn”

Lời nói luôn là thứ gây tổn thương người khác nhất trên thế giới này.

Cô vừa nói xong, đám người Lại Tiểu Lan đã tức giận đến mức mất đi lý trí, trực tiếp lao đến túm tóc Tiêu Diệp Nhiên, đánh một trận.

“Các cô làm gì vậy?”

Nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên bị đánh, Tống An Kỳ không chút do dự tham gia vào, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Sau này khi nhớ lại chuyện này, Tiêu Diệp Nhiên vừa xúc động vừa vui vẻ nói: “May là An Kỳ học taekwondo từ tiểu học, nếu không tôi có thể đã bị mấy người phụ nữ điên kia xé xác rồi”

Không sai, chính là vì An Kỳ có nền tảng, kết cục của đám người Lại Tiểu Lan rất đặc sắc.

“Rốt cuộc các cô coi công ty là cái gì?”

Tô Nhã An đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng hét lên.

Tiêu Diệp Nhiên quay đầu nhìn Tống An Kỳ, hai người cong môi, giữa lông mày hiện lên sự khinh thường với Tô Nhã An.

Tô Nhã An liếc qua động tác nhỏ này của hai người, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đi đến trước mặt Lại Tiểu Lan: “Tiểu Lại, cô nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này Lại Tiểu Lan hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo lúc trước, đầu óc bù xù, quần áo nhăn nhúm không nói, dưới mắt còn có quầng thâm, trông vô cùng xấu xì và buồn cười.

“Phụt” Tống An Kỳ không nhịn được mà bật cười.

Lúc này, ánh mắt dữ tợn của Tô Nhã An và ánh mắt phân nộ của Lại Tiểu Lan đều rơi vào người cô.

Tống An Kỳ khẽ ho một tiếng, mỉm cười xin lỗi: “Ngại quá, tôi nhớ đến một chuyện, vì vậy không nhịn được. Mọi người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi”

Tô Nhã An hung hăng trừng mắt với cô: “Có người luôn tự mình giải quyết, đừng tưởng có người chống lưng là có thể gây chuyện”

Sau đó, cô ta nói với Lại Tiểu Lan: “Tiểu Lan, nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện” 

Cô ta cho Lại Tiểu Lan một cái nhìn đầy thâm ý, người phía sau lập tức hiểu ra, mím môi khóc lớn: “Tô tổng, cô hãy làm chủ cho tôi, tôi vừa nghe thấy phó giám đốc Đường đi làm lại, muốn đến xin lỗi cô ấy chuyện lần trước, nhưng cô ấy không muốn tha thứ cho tôi, cãi qua cãi lại mấy câu, cô ấy liền ra tay đánh tôi”

Tiêu Diệp Nhiên: “....”

Tống An Kỳ: “...”

Thật sự rất phục Lại Tiểu Lan, có thể bóp méo sự thật lợi hại như vậy, sao không đi làm biên kịch đi?

“Cô nhìn đi, Tô tổng” Lại Tiểu Lan vén tóc mình lên, lộ ra những vết bầm tím xung quanh mắt: “Bọn họ đánh tôi thành ra thế này đây”