Cô chán nản xịu vai, lúc định nhấc gót bỏ đi, lại nhìn thấy nhân viên phục vự bưng trái cây đến trước cửa phòng. Cô lại hạ chan xuống, quay người nhìn thẳng về phía căn phòng riêng.
Chỉ nhìn thấy nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, chẳng bao lâu sau cánh cửa đã được mở ra, thân thể cao ráo lọt vào trong tầm mắt của cô.
Nhìn thấy người mà mình muốn tìm, vành mắt của cô lập tức trở nên đỏ bừng.
Người ấy nhận lấy khay trái cây từ tay nhân viên phục vụ, không biết vì cảm ứng hay vì sao, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống An Kỳ.
Vào giây phút nhìn thấy Tống An Kỳ, ánh mắt của anh ta sáng bừng lên, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vào giây phút anh ta bưng khay trái cây định xoay người vào trong, một giọng nói nghẹn ngào vang lên từ sau lưng.
“Lạc Cửu Tiêu”.
Rõ ràng sống lưng của anh tư cứng đờ, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng đi vào trong, rồi đóng cửa lại.
Nước mắt cô tuôn rơi, làm tâm nhìn của cô trở nên mơ hồ.
Anh thật sự đã trở về rồi, nhưng anh lại không quan tâ m đến cô.
Niềm vui vẻ bất ngờ và nỗi buồn đan xen trong lòng cô, khiến cho cô phiền muộn, cô khụt khit mũi, nở nụ cười chua chát.
Không sao cả, anh trở về là tốt rồi.
Cô lại nhìn căn phòng riêng ấy thêm lần nữa rồi mới quay
lưng đi.
Mà sau khi cô bỏ đi, cánh cửa gian phòng ấy mở rộng,
người đàn ông cao ráo ấy bước ra.
Chính là Lạc Cửu Tiêu mà cô nói.
Anh ta nhìn về vị trí cô đứng ban nấy, ánh mắt vô cùng
phức tạp.
Sau khi bước ra khỏi tiệm canh cá, Tống An Kỳ đưa tay
lau nước mắt, cô chợt nhìn thấy hai bóng dáng quen
thuộc ở gần đấy.
Tống An Kỳ sững sờ, không ngờ bọn họ lại chờ cô.
Cô sực tỉnh táo lại, vội vàng chạy về phía bọn họ.
“Sao hai cậu không đi trước đây?”
Cô vào đấy cũng độ nửa tiếng đồng hồ, không ngờ bọn
họ luôn đứng đây chờ cô.
“Bọn tớ chờ cậu đi chung” Tiêu Diệp Nhiên nở nụ cười dịu
dàng.
“Cậu làm rơi thứ gì mà tìm lâu thế?”
Tiêu Tiêu ngạc nhiên.
“Hoa tai” Tống An Di xòe bàn tay ra, cho bọn họ xem hoa
tai bị Tơi".
Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày lại, nếu như mình nhớ không
nhầm, lúc nãy Tống An Kỳ có đeo cả hai chiếc hoa tai lúc
đi ra ngoài với bọn họ.
Cô nhìn Tống An Kỳ với với ánh mắt sâu xa rồi mới nói:
“May mà tìm thấy rồi, chứ bằng không chỉ còn một cái, cũng khó mà đeo.”