Cô lập tức sững sờ, đến tận lúc đối phương đỡ cô đứng vững rồi mà cô vẫn chưa tỉnh táo lại, cho đến lúc giọng nói của Tiêu Tiêu vang lên cô mới giật mình tỉnh táo. “Cảm ơn anh đã cứu An Kỳ”
Mặc dù là lời cảm ơn, nhưng gương mặt Tiêu Tiêu lạnh †anh.
Bởi vì người cứu Tống An Kỳ cũng là người đã giật điện thoại của cô.
Nếu như không phải vì anh ta, Tống An Kỳ cũng sẽ không bị ngã. Nhưng cô là một người lịch sự, chuyện gì ra chuyện nấy, nếu như không có anh ta cứu Tống An Kỳ kịp thời, nói không chừng Tống An Kỳ đã lỗ mũi ăn trầu rồi. Người đàn ông ấy đưa điện thoại lại cho Tống An Kỳ: “Tôi chỉ tận trách mà thôi, nếu có chỗ nào đắc tội thì mong được tha thứ.”
Giọng nói của người đàn ông lành lạnh, nhưng lại trầm thấp êm tai
Tống An Kỳ cúi đầu nhìn điện thoại trong tay anh ta, móng †ay cắt gọn gàng, khớ xương rõ ràng, bàn tay của anh ta rất đẹp.
Cô chậm rãi lướt mắt nhìn lên, dừng lại ở gương mặt người đàn ông ấy, đây là một gương mặt toát ra vẻ kiên nghị, có thể được xem là anh tuấn.
Người đàn ông ấy khẽ gật đầu với bọn họ rồi quay người đi vào trong phòng riêng.
Tống An Kỳ quay đầu nhìn theo anh ta, anh ta vừa đóng cửa lại vừa ngẩng đầu lên, tâm mắt hai người chạm phải vào nhau.
Hai người lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt nhau, cho đến lúc cánh cửa khép lại, ngăn cách tầm mắt của cả hai.
“Hình như người đàn ông ấy là vệ sĩ của Ninh Huyên Huyên” Tiêu Diệp Nhiên nhìn căn phòng riêng đóng chặt cửa, lông mày cô nhíu lại thật chặt.
"Chắc hẳn là thế” Tiêu Tiêu nhìn gian phòng riêng ấy rồi mới quay sang nhìn Tống An Kỳ: “An Kỳ, cậu có sao không?
Tống An Kỳ quay dầu đi, mỉm cười với bọn họ: “Tớ không sao hết”
“Không sao là tốt rồi” Tiêu Diệp Nhiên cười cười rồi nói tiếp: “Mặc dù bị mấy người ấy phá hỏng cuộc vui, nhưng bụng đói thì vẫn phải ăn”
“Đó là chuyện đương nhiên”
Tiêu Tiêu tìm ghế ngồi xuống, ngồi mới gọi bọn họ sang: “Hai cậu sang đây này”
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười đi về phía cô, còn Tống An Kỳ quay đầu nhìn nhanh căn phòng riêng ấy rồi mới chậm rãi bước sang.
“Đàn anh, hôm nay anh đưa em đến đây có phải là có dụng ý gì khác không?” Ninh Huyên Huyên mỉm cươi nhìn người đàn ông trước mặt.
Bùi Hạo Tuấn chớp mắt, anh ta nhìn một một lát rồi đũa xuống, nở nụ cười dịu dàng: “Sao lại hỏi như thế?”. “Bởi vì..” Ninh Huyên Huyên nhìn món cá canh cá trên bàn, ánh mắt cô ta toát ra vẻ căm ghét: “Bởi vì đây là nơi hồi trước anh và Tiêu Diệp Nhiên thích đến nhất, mà canh cá cũng là món Tiêu Diệp Nhiên thích ăn nhất”
Nghe thấy thế, Bùi Hạo Tuấn cố ý nhướn mày ngạc nhiên: “Không ngờ em lại hiểu Tiêu Diệp Nhiên như thế”
Ninh Huyên Huyên cười: “Không phải là hiểu, mà là không thể không biết”