Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 339




Sắc mặt Lại Tiểu Lan lập tức sa sầm xuống, sau đó cô ta bước đến trước mặt Tiêu Diệp Nhiên, lạnh lùng trừng mắt lên với cô: "Tiêu Diệp Nhiên, cô thật sự cho rằng Chủ tịch Thẩm vừa ý với cô sao? Buồn cười, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của người ta mà thôi."

"Đồ chơi?" Tiêu Diệp Nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó cô vuốt v e mái tóc dài của mình, khóe mắt nhếch lên: "Đáng tiếc có người muốn làm đồ chơi cũng không có cơ hội ấy: Bị đâm đúng chỗ đau, Lại Tiểu Lan tức giận trợn ngược. mắt lên, trong mắt cô ta b ắn ra sự thù hận sâu đậm, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Diệp Nhiên, đừng quá đắc ý, đến một ngày nào đó tôi sẽ làm cho cô chết rất khó coi."

“Tôi đang chờ đây." Tiêu Diệp Nhiên cười với cô ta một tiếng, sau đó quay người đi khỏi.

Cô hoàn toàn không chú ý tới sự nham hiểm trong mắt Lại Tiểu Lan, đột nhiên, mái tóc dài của cô bị người ta kéo lại từ phía sau khiến cô kêu to một tiếng, bước chân cô. hơi lảo đảo một chút, cốc nước cô đang cầm trong tay cũng theo quán tính đổ hết vào ngực cô.

Bởi vì đang là mùa hè, cho nên cô mặc một bộ váy liền hơi mỏng, nước lại đổ ngay lên người rất nóng.

Da thịt trước ngực cô bị bỏng đến mức đau nhức, cô nhíu mày lại cố nhịn đau, quay đầu tức giận trừng mắt với người khởi xướng.

Lại Tiểu Lan.

"Xin lỗi, tôi không cẩn thận lại cầm phải tóc của cô."

Lại Tiểu Lan giả vờ giả vịt xin lỗi, nhưng trong mắt cô ta đầy vẻ đắc ý.

Bốp!

Một cái tát mạnh rơi thẳng vào khuôn mặt đang đắc ý của Lại Tiểu Lan, khiến cô ta phải che lấy mặt mình. Đúng lúc cô ta đang muốn mở miệng mắng Tiêu Diệp Nhiên, thì trông thấy ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết tháng mười hai của cô, khiến những lời muốn nói bị nuốt vào trong lòng.

"Lại Tiểu Lan, cô muốn tôi chết khó coi sao?" Tiêu Diệp Nhiên đến gần cô ta, gương mặt u ám rất đáng sợ.

Trên mặt Lại Tiểu Lan lộ vẻ sợ hãi, hai chân cô ta không tự chủ được lui về phía sau: "Cô muốn làm gì?" Vì sợ hãi nên giọng nói của cô ta hơi run rẩy.

"Làm gì sao?" Tiêu Diệp Nhiên cười lạnh lùng: "Lại Tiểu Lan, trước khi tôi chết tôi sẽ kéo cô vào địa ngục cùng tôi"

Lại Tiểu Lan nhìn Tiêu Diệp Nhiên đáng sợ giống như quỷ. satan thì nuốt một ngụm nước bọt, một câu cũng không dám nói nữa.

Trước ngực Tiêu Diệp Nhiên lúc này vô cùng đau đớn, cô hít sâu một hơi nhịn đau, lạnh lùng nhìn Lại Tiểu Lan một cái sau đó mới quay người rời khỏi chỗ này.

Sau khi cô đi khỏi, hai chân Lại Tiểu Lan mềm nhữn ngã xuống đất, cô ta có cảm giác như mình vừa mới sống sót sau tai nạn.

"Thật đáng sợ” Cô ta lẩm bẩm.

"An Kỳ, đi cùng tớ tới bệnh viện." Từ phòng uống nước ra ngoài, Tiêu Diệp Nhiên đi thẳng đến bàn làm việc của Tống An Kỳ.