Sau khi nhìn Ninh Huyên Huyên một cái thật sâu, cô ta mang theo người đại diện của mình cùng nhau rời khỏi đó.
Đợi đến khi cô ta đi khỏi, chị Hân mới lạnh lùng nói: "Cái cô Cố Tống Vy này đúng là cố hết sức để nổi tiếng, hiện giờ ngay cả chồng sắp cười của mình cũng mang ra làm điều kiện được"
Ninh Huyên Huyên nhìn bộ móng tay được sơn màu đỏ của mình, trong mắt hiện ra vẻ đắc ý, khóe môi cô ta khế cong lên: "Rất nhanh thôi, sẽ không còn là chồng sắp cưới của cô ta nữa rồi."
Đáng thương thay cho Bùi Hạo Tuấn, anh ta hoàn toàn không biết chỉ vì một vai diễn mà vợ sắp cưới đã bán rẻ anh ta như vậy.
Kể từ khi biết rõ thân phận của nhau, không có chuyện gì thì Thẩm Tử Dục thường xuyên tìm các loại lý do để gọi Tiêu Diệp Nhiên đến văn phòng chủ tịch tìm anh ta.
Một hai lần thì còn đỡ, nhưng nhiều lần như vậy, khiến mọi người trong công ty đã bắt đầu đồn đoán về chuyện của hai người bọn họ.
Có người nói Tiêu Diệp Nhiên là người tình được Thẩm Tử Dục bao nuôi.
Có người nói, vì Tiêu Diệp Nhiên nên Thẩm Tử Dục mới vung tiền như rác mua lại Thời Thụy.
Càng kỳ lạ hơn, có người còn nghĩ ra một vở kịch ân oán trong nhà giàu.
Nói Tiêu Diệp Nhiên là mối tình đầu của Thẩm Tử Dục, hai người yêu nhau nhưng không được nhà họ Thẩm chấp nhận, thêm vào các loại cốt truyện máu chó khác nữa. Lúc Tống An Kỳ kể chuyện này một cách sinh động cho Tiêu Diệp Nhiên, khóe mắt cô lập tức giật giật, nói rất chán ghét: "Kịch bản máu chó như vậy có viết thành tiểu thuyết cũng chẳng ai thèm đọc.
"Tại sao các cô ấy không nói, thật ra tôi chính là mẹ kế của Thẩm Tử Dục nhỉ? Như vậy mới đủ k1ch thích”
Tống An Kỳ: "..."
Cũng chỉ có cô ấy mới có thể vui vẻ trước những lời đồn đãi gièm pha như vậy thôi.
Thật ra ban đầu Tiêu Diệp Nhiên cũng không vui vẻ gì cả, chẳng qua là cô cảm thấy không cần thiết phải để ý đến chuyện này. Nếu cô để ý ấy, nói
šn những lời đồn thổi ấ không chừng càng có nhiều chuyện kỳ quái hơn truyền ra ấy chứ.
Cây ngay không sợ chết đứng.
Cho nên, cô vẫn làm việc nghỉ ngơi đều đặn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn ấy.
Có người thấy thế thì không nhịn nổi nữa.
"Ôi, đây không phải là phu nhân tương lai của chủ tịch công ty chúng ta sao?"
Lúc Tiêu Diệp Nhiên bê cái cốc đi vào phòng uống nước, thì có một giọng nói quái gở vang lên bên tai cô.
Cô nhìn lại, thì ra là đối thủ của cô Lại Tiểu Lan.
Cô nhướng mày nhìn cô ta, cái loại người như Lại Tiểu Lan này, nếu càng để ý đến cô ta thì cô ta càng phản ứng mạnh hơn.
Cho nên, cô chọn cách mặc kệ cô ta.
Vì vậy, cô đi thắng đến máy đun nước lấy nước.
Cô không muốn để ý đến đối phương, nhưng đối phương lại không muốn buông tha cho cô.
“Tiêu Diệp Nhiên, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy à? Tai điếc sao?"
Tiêu Diệp Nhiên quay đầu lại, cô liếc mắt nhìn về phía Lại Tiểu Lan, rồi mỉm cười: "Phó giám đốc Lại, vừa rồi là cô đang nói chuyện với tôi sao? Tôi còn tưởng là có con chó đang sủa lung tung nữa chứ"