Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 336




"Thế chẳng phải chúng ta sẽ có trò hay để xem sao?" Vừa nghĩ tới việc Cố Tống Vy phải chịu cảnh dã tràng xe cát, Tống An Kỳ đã không nén nổi sự kích động trong lòng.

Thấy dáng vẻ đầy mong chờ của cô ấy, Tiêu Diệp Nhiên không nhịn được cười. Thật ra trong lòng cô cũng rất mong chờ đến cái ngày được trông thấy Cố Tống Vy vỡ mộng.

Ninh Huyên Huyên được đạo diễn Lâm Thành tự mình chọn vào vai nữ chính của 4 Thanh Phi Truyền }, khi ấy các trang báo lớn đều đưa tin về việc này, được mọi người chú ý rất lâu.

Cho nên, Cố Tống Vy muốn bắt tay vào làm từ chỗ Ninh Huyên Huyên, dù sao thì Hạo Tuấn cũng đã bảo Ninh Huyên Huyên giúp đỡ cô ta một chút, chỉ cần mình mở miệng nói muốn vai nữ số hai này, thì cô ta tin chắc Ninh Huyên Huyên sẽ giúp đỡ.

"Xin lỗi cô Cố, lịch trình của Huyên Huyên nhà chúng tôi rất dày đặc, chỉ sợ không bớt ra được chút thời gian nào để tới gặp cô."

Nhưng cô ta không ngờ rằng, mình lại ngoài cửa.

Người ngăn cô ta lại chính là người đại diện của Ninh

¡ từ chối ngay từ

Huyên Huyên, đồng thời cũng là người đại diện xuất sắc của ngành giải trí.

Cố Tống Vy không dám đắc tội với đối phương, nên cô ta chỉ có thể nén giận trong lòng cố gắng nở nụ cười nịnh nọt, rồi nhẹ nhàng nói: "Chị Hân, chị cũng biết quan hệ giữa em và Huyên Huyên không tệ, chỉ giúp em nói một tiếng với cô ấy nhé, bảo cô ấy bớt ra vài phút để gặp mặt em"

"Xin lỗi, Huyên Huyên không có thời gian gặp cô." Thái độ của chị Hân rất kiên quyết, không có chỗ nào để thương lượng cả.

"Chị... Cuối cùng Cố Tống Vy không nhịn được cơn giận trong lòng nữa, ngay lập tức sắc mặt cô ta tái xanh, ánh mắt lạnh lùng trừng chị Hân: "Chị Hân, tôi tôn trọng chị vì chị là người đại diện của Ninh Huyên Huyên, nhưng không có nghĩa là tôi đang sợ chị."

"Cho nên?" Chị Hân nhướng mày.

"Nếu như chị không để tôi gặp Huyên Huyên, thì tôi sẽ...” "Chị Hân”

Cố Tống Vy còn chưa kịp nói dứt lời, thì đã có một giọng nói nhẹ nhàng từ trong nhà truyền đến.

Là tiếng của Ninh Huyên Huyên.

Ngay sau đó, cánh cửa vốn dĩ đang khép hờ ở sau lưng chị Hân được người bên trong mở ra, Ninh Huyên Huyên bước ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Cố Tống Vy, cô ta đã tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Hóa ra là cô à Tống Vy, tôi còn tưởng chị Hân đang nói chuyện với ai nữa chứ"

Cố Tống Vy nhìn cô ta, trong mắt hơi lạnh lùng thoáng qua, cô ta không biết cô đến sao? Thật hay giả đấy!

Nhưng Cố Tống Vy đang có việc cần nhờ vả người ta cho nên cô ta đành phải nuốt sự sỉ nhục ngày hôm nay xuống. cô ta mang theo khuôn mặt tươi cười nói: "Huyên Huyên, xin lỗi đã làm ồn đến cô, nhưng người đại diện của cô không cho tôi gặp chô, cho nên tôi mới làm ồn với chị ấy vài câu thôi, tôi không có ác ý gì đâu”

Ninh Huyên Huyên nhíu mày, trao đổi ánh mắt với chị Hân sau đó cười nói: "Chị Hân nghĩ rằng tôi đang nghỉ ngơi, nên không muốn ai đến quấy rầy tôi."

Nghe cô ta giải thích như vậy, Cố Tống Vy càng cười tươi hơn: "Tôi hiểu mà."

Hai người đều cười dịu dàng nhìn đối phương, nhưng

sóng ngầm trong ánh mắt thì chỉ tự mình biết mà thôi. " —