Tiêu Diệp Nhiên vừa quan sát phòng làm việc vừa chậm rãi đi vào, đi đến trước bàn làm việc rồi dừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc mặt bàn bóng láng, tâm mắt rơi vào ghế chủ tịch, đáy mắt xuất hiện một tia mỉa mai.
“Em đến xem ghế của ba có người ngồi hay không”
Cô quay đầu nhìn về phía đôi cầu nam nữ kia, môi đỏ mong cong lên: “ Dù sao thì có rất nhiều người mơ ước cái ghế này”
Ánh mắt Cố Tống Vy nheo lại: “ Tiêu Diệp Nhiên, chẳng nhẽ em cũng muốn ngồi lên cái ghế ki Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày: “ Tất nhiên. Dù gì, sau này. cái ghế kia cũng sẽ thuộc về em”
“Ha ha ha..." Cố Tống Vy cười to, ánh mắt nhìn Tiêu Diệp Nhiên đầy đùa cợt: “Em nghĩ cái ghế này sẽ thuộc về em sao?”
“Nếu không thì sao?” Nụ cười Tiêu Diệp Nhiên sâu hơn mấy phần, có thể ánh mắt cũng rất lạnh, cô từng câu từng chữ nói: “Có người đừng tưởng rằng một tay có thể che được trời, cảm thấy rằng việc mình làm sẽ không có ai biết, cũng đừng có đắc ý nhất thời thì chính là cả đời” Lời này đơn giản chính là cảnh cáo cô không nên vọng tưởng đến Tiêu thị, đáng tiếc, Tiêu thị đã nằm trong tay cô rồi
Chỉ hội đồng quản trị đồng ý, cô chính là chủ tịch mới của Tiêu thị.
Vừa nghĩ đến khi Tiêu Diệp Nhiên nghe rằng Tiêu thị đổi chủ sẽ phát điên thế nào, cả người Cố Tống Vy thật thoải mái.
“Tiêu Diệp Nhiên, chị chờ ngày em có thể ngồi vào được cái ghế kia” Cố Tống Vy vừa cười khanh khách vừa nói, mang theo vẻ đắc ý và khiêu khích.
Nụ cười bên miệng trong nháy mắt biến mất, Tiêu Diệp Nhiên lạnh lùng nhìn cô và Bùi Hẳng Phúc, cô hận giờ không thể tiến lên xé rách gương mặt tươi cười kia của Cố Tống Vy.
€ó thể lý trí nói cho cô biết không thể, bình tĩnh lại, chỉ có bình tĩnh mới có thể phân tích được, cô mới có thể giữ được Tiêu thị.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Diệp Nhiên đưa tay cầm khung ảnh ở trên bàn làm việc.
Trong hình là một nhà ba người, nhìn rất hạnh phúc.
Đó là ba và mẹ của cô, còn có cô khi còn nhỏ.
Hóa ra đã nhiều năm như vậy, hình để trên bàn của ba vẫn không thay đổi.
Chỉ một lúc, trong lòng có nhiều cảm xúc lận lộn, khó mà nói ra được.
Đầu ngón tay vuốt v e người trong hình, ánh mắt trầm xuống, cô trầm giọng nói: “Cố Tống Vy, ba tôi đối với hai mẹ con các người tốt như nào, trong lòng chị hiểu rõ. Nếu như chị cứ như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu”
Nói xong, cô cầm theo khung ảnh, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng làm việc.
Bùi Hạo Tuấn từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào, sau khi Tiêu Diệp Nhiên rời đi, anh vẫn còn nhìn chằm chằm vào cửa. “Hẳng Phúc!" Cố Anh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: vậy?”
ng Vy không vui đẩy anh một cái. “Sao
có phải anh vẫn còn thích Tiêu Diệp Nhiên không?” Cố Tống Vy tức giận trợn mắt nhìn anh ta. Ánh mắt lóe lên, Bùi Hạo Tuấn yên tĩnh nhìn cô.
Hồi lâu, anh mới khẽ cười một tiếng, ôm cô vào trong ngực: “ Làm sao có thể? Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh làm sao mà còn thích Tiêu Diệp Nhiên chứ?”