Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 313




Cố Mặc Đình còn chưa lên tiếng, Thẩm Tử Dục đã lên tiếng trước: “Chị dâu, có phải chị sợ chị ấy và anh cả có chuyện gì không?”

Cậu ta cười đến là gian xảo.

Tiêu Diệp Nhiên lườm cậu ta một cái: “Cậu không nói lời nào không ai bảo cậu câm đâu”

Thẩm Tử Dục nhịn cười, dù sao anh cả đang ở đây, cũng không thể cười thả phanh quá.

“Chị Tuyết là chị cả của bọn anh, lớn hơn mấy tuổi, vì vậy rất săn sóc mấy người em trai em gái bọn anh”

Khi nhắc đến chị Tuyết, giữa hai hàng lông mày của Cố Mặc Đình lộ ra ý cười, nhìn rất dịu dàng.

“ồ” Tiêu Diệp Nhiên quay đầu lại nhìn bức ảnh kia, ngoại trừ chị Tuyết kia, những người khác cô đều đã gặp rồi, cô không nhịn được cảm thấy tò mò về chị gái xinh đẹp này. €ó lẽ là duyên phận sai khiến, khi bọn họ ăn được một nửa, chị Tuyết đẩy cửa vào.

Tiêu Diệp Nhiên được gặp chị Tuyết như mong muốn.

Sở Tuyết, người cũng như tên, trắng ngần xinh đẹp, khí chất trong trẻo lạnh lùng.

“Mặc Đình” Sở Tuyết nhìn Cố Mặc Đình đã lâu không gặp, trên mặt là vui vẻ không chút nào che giấu.

Cố Mặc Đình đặt đũa xuống, cầm khăn ướt trên bàn lau khóe miệng, lúc này mới chậm rãi lên tiếng trả lời: “Chị Tuyết, đã lâu không gặp”

Giọng điệu bình thản không chút dao động, nhưng nụ cười nơi đáy mắt đã để lộ tâm trạng khi nhìn thấy chị Tuyết của anh.

Sở Tuyết sải bước đi đến ngồi xuống, ánh mắt đảo qua người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, nhớ đến chuyện mà Giám đốc nói với mình, cười nói: “Mặc Đình, sao không giới thiệu?”

“Chị Tuyết yêu quý, chị không nhìn thấy em sao?” Thẩm Tử Dục thấy hình như Sở Tuyết không nhìn thấy cậu ta, quay ra lườm anh cả và chị dâu, không khỏi hơi không hài lòng.

Sở Tuyết quay đầu nhìn cậu ta, cong môi: “Tử Dục, chào

Chỉ một câu như vậy, lộ rõ sự qua loa. Thẩm Tử Dục bực rồi!

Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy vẻ mặt buồn bực này của Thẩm Tử Dục, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Sở Tuyết nhíu mày: “Lời tôi nói buồn cười lắm sao?”

Tiêu Diệp Nhiên ngước mắt nhìn cô ấy một cái, xấu hổ mỉm cười: “Không, không”

“Cô chính là vợ của Mặc Đình?” Sở Tuyết hỏi.

“Dạ?

Không biết vì sao, Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy trong lúc vô hình người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước mặt mình để lại cho người ta cảm giác áp bức, khiến cho cô cảm thấy lo lắng căng thẳng.

Sở Tuyết nhíu mày, lại nhìn về phía Cố Mặc Đình: “Bác Lục biết không?”

Đôi mắt của Cố Mặc Đình híp lại, tản ra hơi lạnh: “Việc này không quan trọng”

Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy rõ ràng ngay khi Sở Tuyết nhắc đến hai chữ bác Lục, áp suất không khí xung quanh người anh bỗng nhiên giảm xuống.

Biết sơ qua tình huống nhà họ Lục qua lời nói của Cố Thanh Chiêu, cô cũng biết gia đình giàu sang quyền thế cũng chỉ hào nhoáng xinh đẹp trong mắt người ngoài, thực tế bên trong lại kinh khủng không muốn người khác biết.