Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 312




Cái trán nhẹ nhàng chạm vào trán của cô, mắt đen thâm thúy tràn ra ánh sáng nhàn nhạt, môi mỏng khẽ mở: "Em vừa mới giễu cợt anh đúng không?"

Bị phát hiện rồi!

Ánh mắt Tiêu Diệp Nhiên lay động, phủ nhận nói: "Em không có. Em nào dám giễu cợt anh chứ”

Nghe vậy, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ môi mỏng, anh nhéo nhéo cái mũi của cô, biểu hiện rõ sự cưng chiều.

"Tôi đi đây, tôi tới không đúng lúc rồi."

Đột nhiên một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí kia, chỉ thấy Thẩm Tử Dục đang đứng ở cửa nhìn hai người đang ôm nhau ở trong phòng, mặc dù ngoài miệng nói là tới không đúng lúc nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, không hề kiêng dè chút nào.

Tiêu Diệp Nhiên xạm mặt lại, da mặt của con hàng này thực sự còn dày hơn cả Cố Thanh Chiêu nữa!

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Diệp Nhiên đánh giá toàn bộ phòng bao, phong cách trang trí giống với sảnh lớn tầng dưới, rất cổ điển cũng rất tĩnh lặng.

Lúc này, bức ảnh treo trên tường hấp dẫn sự chú ý của cô.

Đứng dậy bước đến gân quan sát, là một bức ảnh chụp chung.

Trong bức ảnh có... Tiêu Diệp Nhiên đếm, tất cả bảy người, đều là dáng vẻ mười mấy tuổi, rất trẻ trung.

Cô quan sát tỉ mỉ, sau đó nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt rơi lên trên người Cố Mặc Đình, hỏi: “Đây là ảnh chụp chung của các anh?”

“Ừ” Cố Mặc Đình khẽ gật đầu.

Lông mày tinh tế khế nhướng lên, cô hỏi tiếp: “Cô gái xinh đẹp ở giữa là bà chủ của nhà hàng này?”

Cố Mặc Đình không nhịn được cười hỏi: “Sao em biết?” “Bởi vì nhìn cô ấy có vẻ lớn tuổi hơn anh”

“Chị dâu, chị nhận ra người nào là anh sao?” Thẩm Tử Dục tò mò lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên!” Tiêu Diệp Nhiên giơ tay chỉ vào chàng trai đứng ngoài cùng bên trái trong bức ảnh: “Trong bức ảnh tất cả mọi người đều cười, trừ người này tỏ vẻ lạnh lùng, không phải anh ấy thì còn ai vào đây”

“Thật không hiểu tại sao chụp một bức ảnh mà cũng phải lạnh mặt như vậy” Tiêu Diệp Nhiên tỏ vẻ ghét bỏ, cô không nhịn được suy nghĩ, nếu như sau này bọn họ chụp. ảnh cưới, anh cũng sẽ lạnh lùng như vậy sao.

Trong bức ảnh cưới, chỉ có một mình cô cười ngu ngốc, cảm giác giống như cô đang ép buộc anh vậy.

“Chị dâu, vậy chị không hiểu rồi. Cái này gọi là cá tính, nếu như anh ấy cũng nhoẻn miệng cười giống những người khác, vậy chị còn có thể liếc một cái là nhận ra anh ấy sao?”

“Sao không thể chứ, anh ấy đẹp trai hơn những người khác, sao có thể không nhận ra?”

Khóe miệng Thẩm Tử Dục co rút, nếu để cho những người khác nghe được lời này, nói không chừng sẽ nhạy cảm mà bực bội đấy.

Trái lại lời cô nói khiến Cố Mặc Đình vui vẻ, đôi mắt đen như mực lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Chắc hẳn những người khác chính là mấy người Thanh Chiêu, trông trẻ con thật” Tiêu Diệp Nhiên lại ngắm nhìn bức ảnh một lúc lâu rồi mới quay về chỗ ngồi ngồi xuống. “Mặc Đình, quan hệ giữa anh với bà chủ nhà hàng này rất tốt?" Tiêu Diệp Nhiên tỏ vẻ thờ ơ hỏi một câu.