Nói đến "vợ sắp cưới", ánh mắt Thẩm Tử Dục lóe lên một tia hung ác nham hiểm nhưng rất nhanh che giấu đi.
Lúc này, anh ta liếc mắt về phía Cố Mặc Đình vừa nói chuyện điện thoại xong đang đi tới, lời nói xoay chuyển, nói với Cố Mặc Đình: "Anh, anh phải giải thích với ông cụ giúp em nếu không em về nhà sẽ bị lột da mất."
"Tự đi mà nói."
Cố Mặc Đình lạnh nhạt ném ra một câu, lập tức chọc cho Thẩm Tử Dục kêu r3n: "Anh, chị dâu, sao các người có thể nhãn tâm như vậy chứ?"
Tiêu Diệp Nhiên buồn cười: "Không phải chúng tôi nhãn tâm mà là có muốn giúp cậu cũng không được”
Lời này khiến cho Thẩm Tử Dục như sắp phát điên, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đôi vợ chồng xấu xa, đôi vợ chồng xấu xa..."
Tiêu Diệp Nhiên thấy thế, tò mò hỏi Cố Mặc Đình: "Mặc Đình, ông cụ rất đáng sợ à?"
Ông cụ là ông ngoại của Cố Mặc Đình, là ông nội của Thẩm Tử Dục, gia chủ nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm.
Nghĩ đến ông cụ có tính nết giống như đứa trẻ kia, đáy mắt Cố Mặc Đình nổi lên một vẻ dịu dàng, khóe môi hơi cong lên: "Ông ngoại rất đáng yêu”"
"Rất đáng yêu?" Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày, dùng từ đáng yêu để hình dung một ông cụ có phải quá không thích hợp rồi hay không? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tử Dục sợ hãi như vậy cũng không giống như là một người đáng yêu.
"Ừm, rất đáng yêu." Cố Mặc Đình kéo vai của cô qua: "Sau này em gặp mặt sẽ biết."
Sau này gặp mặt? Đuôi lông mày Tiêu Diệp Nhiên giương nhẹ lên, lúc này cô mới nghĩ đến ngoại trừ Cố Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục ra thì cô cũng chưa thực sự được gặp người nhà của anh.
Cho dù là nhà họ Lục hay là nhà họ Thẩm cũng đều là những gia tộc danh giá mà không phải người bình thường nào cũng có thể với cao.
Mặc dù cô cũng được coi là một thiên kim tiểu thư nhưng tập đoàn Tiêu thị so với tập đoàn của nhà họ Lục hay nhà họ Thẩm đều giống như sâu kiến với voi, căn bản không có khả năng so sánh được với nhau.
Nghĩ đến đây, đáy lòng cô không khỏi dâng lên một tia bất an, không biết người nhà của anh có thích mình hay không?
"Chị dâu”
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, cô lấy lại tỉnh thần mờ mịt nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Thẩm Tử Dục đang buồn bực nhìn cô.
"Chị dâu, chị đang suy nghĩ gì đấy?" Thẩm Tử Dục hỏi. Quay đầu nhìn Mặc Đình phát hiện ra anh đang lo lắng nhìn mình, Tiêu Diệp Nhiên ngượng ngùng cười cười: "Tôi đang suy nghĩ xem tối nay nên ăn cái gì đây, nghĩ đến mức hơi nhập thần”
Thẩm Tử Dục không khỏi bật cười, ngay cả Cố Mặc Đình khóe môi cũng như có như không cong lên.
"Chị dâu, chị đã nghĩ ra ăn cái gì ăn ngon chưa?”
"Cậu mời khách à?" Tiêu Diệp Nhiên không trả lời mà hỏi lại.
Thẩm Tử Dục sửng sốt một chút: "Mời, dĩ nhiên là mời
là Tiêu Diệp Nhiên quay đầu lại cười cười với Cố Mặc Đình, nói: "Em muốn ăn bếp riêng."