Thế giới thật sự rất nhỏ, đâu đâu cũng đầy rầy những chuyện kì lạ.
Ví dụ như nhìn thấy Thẩm Tử Dục đang ở trong nhà mà lúc nãy cô nhìn thấy trước cửa công ty.
Tiêu Diệp Nhiên sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hoàn hồn lại, rất tự nhiên đi về phía hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Khoảng thời gian này trải qua quá nhiều chuyện, cô cũng đã có năng lực ứng phó mà không quá đỗi ngạc nhiên. Khi đến gần, Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười nhìn Thẩm Tử Dục: “Chủ tịch Thẩm, thật trùng hợp! Ngài thế mà lại ở đây”
Chẳng trách anh ta nói “hẹn gặp lại sau” vì anh ta muốn đến nhà của cô!
Nghe thấy cô dùng kính ngữ “ngài”, Thẩm Tử Dục nhếch miệng, nhanh chóng giải thích: “Chị dâu, em chỉ muốn tới gặp anh trai và chị dâu thôi”
“Chị dâu?” Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày khó hiểu nhìn Cố Mặc Đình, người đang im lặng kia: “Mặc Đình, đây là em trai của anh sao?”
“Ừ” Cố Mặc Đình cười như không cười gật đầu “Con trai của cậu anh”
“Mặc dù em và anh ấy không phải là anh em ruột, nhưng tình cảm của bọn em không hề thua kém với Cố Thanh Chiêu ".
Thẩm Tử Dục bổ sung một câu.
Đôi mày khẽ cau lại, Tiêu Diệp Nhiên suy nghĩ một chút,
ngập ngừng hỏi: “Mặc Đình, cậu ta vào Thời Thụy, là do
anh sắp xếp à?”
“Em không vui à?” Cố Mặc Đình không trả lời cô, chỉ nhìn
cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu: “Không phải không vui. Em nghĩ
việc này không đáng để anh làm như vậy. Thật ra, em có
thể tự mình giải quyết”
Bùi Hạo Tuấn trở thành một trong những cổ đông của
Thời Thụy, thậm chí để cho Tô Nhã An vào Thời Thụy,
chính là để chèn ép cô.
Cô không lo lắng hay sợ hãi về chuyện này, bởi vì cô tin
rằng cô có thể giải quyết được.
Nhưng bây giờ, anh vì cô mà chắc hẳn đã bỏ ra rất nhiều
tiền để mua lại Thời Thụy, cô cảm thấy số tiền bỏ ra như
vậy không đáng.
“Diệp Nhiên” Cố Mặc Đình năm tay cô và nhẹ nhàng nói: Những gì anh có thể làm cho em, tất cả đều xứng đáng”
Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh dịu dàng của anh, mũi Tiêu
Diệp Nhiên hơi chua xót, tại sao anh lại ấm áp như vậy?
“Chị dâu, có phải rất cảm động không?”
Đột nhiên một âm thanh vang lên phá vỡ bầu không khí.
Tiêu Diệp Nhiên đột nhiên nhớ tới ở đây có người khác,
cô khit khịt mũi: “Ừ, rất cảm động”
Anh ta mỉm cười với Mặc Đình và ngồi xuống bên cạnh
anh.