Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 252




Chương 252

Sau đó không đến ba phút, toàn bộ người ở trong nhà hàng đều nhìn thấy hai vệ sĩ mặc bộ đồ tây màu đen xông vào từ bên ngoài lôi Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân đi ra.

“Các người làm cái gì vậy hả? Có biết tôi là ai hay không? Thả tôi ra…”

Dương Thiên Thiên tức giận kêu gào, nhưng mà mặc kệ cô ta có la lớn như thế nào, hai vệ sĩ kia đều mắt điếc tai ngơ, một chốc sau liền cưỡng ép Hàn Minh Nhân và Dương Thiên Thiên biến mất ở cửa của nhà hàng.

Trong nhà hàng yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị chiêu này của Cố Thanh Chiêu làm cho trợn mắt há hốc mồm.

Mặt mũi của Tiêu Diệp Nhiên cũng tràn đầy khiếp sợ, không nhịn được mà nhìn về phía Cố Mặc Đình: “Hai người kia là ai vậy?”

“Là vệ sĩ trong nhà đã sắp xếp để bảo vệ cho nó.”

Cố Mặc Đình nhếch môi nhẹ giọng giải thích cho cô.

Tiêu Diệp Nhiên không khỏi càng thêm kinh ngạc: “Sao em không biết vậy?”

Cố Mặc Đình cười cười: “Ngày bình thường không có việc gì thì bọn họ sẽ không xuất hiện, bà xã chưa từng nhìn thấy, cho nên không biết cũng là bình thường thôi.”

Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cảm thán, không hổ là cậu chủ của bốn gia tộc lớn, thân phận không tầm thường, đi ra ngoài lúc nào cũng phải dẫn theo vệ sĩ.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi mở to mắt nhìn về phía Cố Mặc Đình: “Mặc Đình, sẽ không phải là anh cũng có đấy chứ?”

“Ừm, lúc đầu anh không muốn, nhưng mà mẹ anh kiên trì, cho nên cũng nghe theo bà luôn.”

Cố Mặc Đình nói rất hời hợt, Tiêu Diệp Nhiên lại nhịn không được mà hơi bất ngờ.

Nói như vậy, đây chẳng phải là đang nói mỗi ngày cô và Cố Mặc Đình ở cùng với nhau thì bị người khác nhìn chằm chằm hả.

Không biết tại sao, Tiêu Diệp Nhiên bỗng nhiên lại có một loại cảm giác không thoải mái.

Dường như có thể cảm nhận được suy nghĩ của cô, Cố Mặc Đình nhìn cô một cái, đột nhiên nói: “Nếu như bà xã cảm thấy không được tự nhiên, anh có thể cho bọn họ rút đi.”

“Không cần đâu, chẳng qua là em cảm thấy làm cái gì cũng bị người ta nhìn chăm chú, có chút kỳ quái mà thôi. Em nghĩ mẹ chồng đã sắp xếp vệ sĩ cho hai anh em anh, chắc chắn là có lý do.”

Nhắc đến mẹ chồng, sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên cũng không nhịn được mà hơi đỏ lên.

Cố Mặc Đình lại kiềm không được mà dịu dàng nhìn cô một cái, dường như cảm thấy rất hài lòng đối với xưng hô này của cô.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: “Ừm, chuyện làm ăn ở trong nhà tương đối lớn, khó tránh khỏi sẽ đắc tội với một vài người, an toàn của anh và Thanh Chiêu nhận phải sự uy hiếp là chuyện bình thường.”

Cố Mặc Đình nói chuyện này như mây trôi nước chảy, nhưng mà nghe thấy chuyện này, trong lòng của Tiêu Diệp Nhiên lại không khỏi nảy lên một cái.

Nghe lời này, rõ ràng hai anh em này cũng đã từng gặp phải chuyện bắt cóc.

Xem ra sinh ra quá hơn người cũng không phải là chuyện gì tốt, mặc dù không lo ăn không lo mặc, cuộc sống đầy đủ, nhưng an toàn của bản thân lại không có sự bảo đảm, ai cũng không biết có phải là ra cửa cũng sẽ gặp chuyện không may hay không.

Nghĩ đến cái này, Tiêu Diệp Nhiên không khỏi rùng mình một cái, vội vàng nhìn Cố Mặc Đình với vẻ mặt nghiêm túc: “Vệ sĩ không thể cho đi được, em không muốn nhìn thấy anh xảy ra chuyện.”

“Bà xã đã nói như vậy, vậy thì anh sẽ không kêu bọn họ đi nữa.”