Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 216




Chương 216

Tống An Kỳ đi nhanh, tới cũng nhanh, Tiêu Diệp Nhiên chờ không bao lâu thì bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng mở khóa.

Cửa nhanh chóng được mở ra, sau đó hai bóng dáng nhanh chóng chạy vào.

Người tới nhìn thấy Đường Ngọc ngã trên mặt đất thì không nhịn được hít một hơi.

“Ông trời ơi, Tiêu Diệp Nhiên, sao cậu lại biến thành như vậy?” Tống An Kỳ che miệng nói.

Tiêu Diệp Nhiên đúng là không phải chật vật bình thường đâu, lễ phục ướt đẫm, tóc tai lộn xộn, trên đùi còn bầm tím.

“Cậu đã đến rồi, An Kỳ.”

Tiêu Diệp Nhiên cười cười với cô, cố gắng giả vờ mình không sao, nhưng khi cô nhìn người đàn ông bên cạnh Tống An Kỳ thì nụ cười bỗng cứng lại.

“Mặc Đình…”

Giọng cô hơi run, sắc mặt tái nhợt, mang theo sự yếu ớt, làm cho người ta nhìn thấy thì cảm thấy đau lòng.

Vẻ mặt Cố Mặc Đình không thay đổi quan sát Tiêu Diệp Nhiên, trong con ngươi lạnh lẽo tràn đầy cơn bão lốc.

Anh đi tới trước mặt cô, chậm rãi cởi áo khoác, ngồi xổm khoác lên người cô.

“Đừng sợ, anh đưa em về nhà.”

Anh nhẹ nhàng nói hai chữ, sau đó hai tay bế ngang cô lên từ dưới đất.

Tiêu Diệp Nhiên vẫn còn hơi say, bản thân cũng không còn nhiều sức lực, cho nên ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.

Trong hơi thở đặc biệt của anh và nhiệt độ quần áo ấm áp truyền đến người cô, cảm giác yên tâm này cảm giác lập tức tràn vào trái tim.

Cơ thể của cô bắt đầu run rẩy, bởi vì lạnh cũng bởi vì nghĩ mà sợ.

Mấy năm nay, tuy rằng cô ở trong tối đấu với Cố Tống Vy, nhưng từ trước đến nay cô cũng không sợ cái gì.

Nhưng khi cô uống say, bị người ta nhốt ở phòng vệ sinh, còn bị dội một chậu nước lạnh, cảm giác đó làm cho cô hoảng sợ và bất lực, làm cho lòng người không khỏi trở nên yếu đuối.

Cố Mặc Đình có thể cảm giác cô run rẩy, anh cúi đầu xuống thì thấy sắc mặt Tiêu Diệp Nhiên cực kỳ tái nhợt, cơ thể rúc vào lòng anh, có vẻ vô cùng yếu ớt.

Cố Mặc Đình không nói chuyện, cánh tay nắm chặt lại, ôm Tiêu Diệp Nhiên xoay người đi ra ngoài.

“Tổng giám đốc Cố, Diệp Nhiên không sao chứ? Có cần gọi xe cấp cứu không?”

Tống An Kỳ tràn đầy lo lắng đi theo sau.

“Không sao! Tôi đưa cô ấy về nhà, cô giúp tôi đi tìm Thanh Chiêu, nói cậu ta điều tra ai đã làm chuyện này tối nay!”

Vẻ mặt Cố Mặc Đình rất khủng bố, con ngươi đen nhánh tỏa ra hơi thở hủy diệt, giống như ác ma, ai nhìn thấy cũng vô cùng hoảng sợ.

Tống An Kỳ nhìn thấy thì sợ hãi, vội vàng gật đầu: “Được.”

Sau khi Cố Mặc Đình đưa Tiêu Diệp Nhiên rời khỏi bữa tiệc thì chạy thẳng về nhà.

Ý thức của Tiêu Diệp Nhiên mơ hồ, ánh mắt hơi say, trên người ướt đẫm xấu hổ cọ vào người Cố Mặc Đình.