Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 215




Chương 215

Cố Mặc Đình nhíu lông mày lại, anh nhớ lúc nãy cô gái nhỏ có uống rượu, anh có chút không yên tâm, chỉ có thể lại đi tới nói với Tống An Kỳ: “Cô có thể giúp tôi đi xem Diệp Nhiên không, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa quay lại.”

“Sao lại đi lâu như vậy?”

Tống An Kỳ nhíu mày, vội vàng bỏ chuyện trong tay xuống, gật đầu: “Tôi đi xem một chút.”

Tiêu Diệp Nhiên ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu cũng không có ai đáp lại, lúc này trừ khi có người phát hiện, nếu không thì cho dù cô gọi đến rách cổ họng cũng vô dụng.

Nhưng cô bị nhốt ở đây ba mươi phút, rượu hoàn toàn phát huy tác dụng, làm cho cô không phân biệt được đông nam tây bắc.

Tiêu Diệp Nhiên vốn định ngồi như vậy, nhưng thời gian dần trôi qua, cô phát hiện cứ chờ như vậy cũng không phải là cách, ai biết khi nào mới có người phát hiện cô bị nhốt ở trong chứ?

Tiêu Diệp Nhiên suy nghĩ, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, nhìn xung quanh một vòng.

Cuối cùng tầm mắt cô dừng lại ở tấm ngăn phía trên.

Chỉ cần bò lên đó rồi vượt tấm ngăn là có thể đi ra ngoài.

Sau khi cô hạ quyết tâm thì xách váy, cởi giày cao gót, lập tức đứng trên nắp bồn cầu, cả người lung lay, bắt đầu leo lên giống như giẫm mũi dao.

Lúc đầu đương nhiên là không thuận lợi, liên tục rơi xuống mấy lần, nhưng không nghiêm trọng, trên đùi cũng có mấy chỗ bầm tím.

Cơn đau đớn làm cho lý trí của cô tỉnh táo hơn một chút, nhưng tác dụng cồn vẫn thoát ra ngoài.

Cũng may, sau mấy lần thử, cuối cùng cô cũng bò lên trên tấm ngăn.

Độ cao này nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, hơn nữa trên mặt đất còn có nước, nếu nhảy xuống thì có lẽ hơi nghiêm trọng, cô thật sự không dám làm bậy.

Đúng lúc này, Tiêu Diệp Nhiên nghe thấy tay cầm cửa phòng vệ sinh bị người bên ngoài vặn vặn.

Tiếng kêu kia rất nhỏ, cô sợ hãi trượt tay một cái, sau đó cả người không cẩn thận té xuống.

Ầm —

Cú ngã này làm cho Tiêu Diệp Nhiên tỉnh táo không ít.

Cô hít một hơi, hiển nhiên ngã xuống rất đau, nhưng cô lại bất chấp đau đớn, vội vàng kêu về phía cửa: “Bên ngoài có người không? Mở cửa cho tôi.”

“Diệp Nhiên?”

Tống An Kỳ nghe thấy tiếng động ở bên trong thì ngẩn người, vội vàng la lớn: “Diệp Nhiên, cậu ở bên trong sao? Ở đây thì kêu lên một tiếng!”

“An Kỳ, tớ ở đây, tớ ở đây, mau giúp tớ mở cửa, có người nhốt tớ ở bên trong.”

Tiêu Diệp Nhiên mừng rỡ, vội vàng kêu lớn Tống An Kỳ ở ngoài cửa.

Tống An Kỳ nghe vậy, không khỏi tức giận: “Tớ nói mà, cậu đi vệ sinh lâu như vậy, thì ra có người nhốt ở đây. Diệp Nhiên, cậu không sao chứ? Cậu đừng lo lắng, tớ đi tìm chìa khóa cho cậu, thả cậu ra.”

“Ừm, được.”

Tiêu Diệp Nhiên cảm động đến nước mắt rưng rưng.