Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 186




CHƯƠNG 186

Ánh mắt Triệu Uyển Nhan có chút dữ tợn, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ ác độc: “Nếu như con tiện nhân này chết đi thì hẳn là tốt hơn nhiều, tất cả của nhà họ Tiêu đều là của con.”

Toàn thân Cố Tống Vy run lên, sâu trong ánh mắt có một sự ngoan độc: “Mẹ, con đi trước, tài sản của nhà họ Tiêu, trốn không thoát, con nhất định sẽ nghĩ cách cướp cổ phần từ tay Tiêu Diệp Nhiên, mẹ đừng quan tâm.”

Dứt lời, Cố Tống Vy cũng không đợi Triệu Uyển Nhan đáp lại, trực tiếp chui lên xe, đi về hướng Tiêu Diệp Nhiên vừa rời đi.

Khu biệt thự của nhà họ Tiêu, ở vùng ngoại thành, muốn rời đi, phải đi bộ bốn năm phúc mới có thể gọi xe ở cửa lớn được.

Vào thời gian này, bên ngoài biệt thự xe cộ thưa thớt, xe Tiêu Diệp Nhiên gọi còn chưa đến, chỉ có thể dừng ở ven đường chờ một lúc.

Ai biết đúng lúc đó, một cỗ Porsche đỏ như lửa, nhanh như chớp từ phía sau lao ra, nhìn tốc độ đó, tối thiểu cũng phải một trăm, lại đâm thẳng về phía cô.

Tiêu Diệp Nhiên lại càng hoảng sợ, biến sắc, vội vàng né tránh.

Nhưng mà, cô vẫn chậm một bước, tốc độ của chiếc xe kia quá nhân, trực tiệp quét qua bên người cô.

Tiêu Diệp Nhiên lăn mấy vòng trên đấy, chỉ cảm thấy đầu óc xoay mấy vòng, cánh tay, bắp chân đều bị rách da, đau rát xâm nhập khắp tứ chi của cô, sắc màu đỏ tươi, không ngừng chảy ra từ vết thương.

Cô nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nhưng chiếc xe Porsche màu đỏ này hoàn toàn không có ý ngừng lại, nhấn cần ga một cái, nhanh chóng gào thét chạy đi, hoàn toàn mặc kệ sống chết của Tiêu Diệp Nhiên.

Tiêu Diệp Nhiên bị đụng trước mắt tối đen trái tim co rút lại, đau đớn truyền đi khắp cơ thể, gần như muốn xé rách ý thức của cô.

Người hảo tâm đi qua quanh đó đỡ cô dậy, quan tâm hỏi cô: “Cô không sao chứ? Có cần chúng tôi gọi xe cứu thương không?”

“Vừa rồi chủ chiếc xe kia đụng vào cô, thế mà lại chạy, thật là điên mà…”

Đầu Tiêu Diệp Nhiên đau muốn nứt ra, mơ hồ, cô nhìn về phía chiếc xe kia phía xa, trong lòng gần như xé nát cái tên – – Cố Tống Vy!

Tiêu Diệp Nhiên nằm mơ cũng không ngờ được, người phụ nữ điên Cố Tống Vy này lại dám lái xe đụng cô, muốn đưa cô vào chỗ chết.

Người phụ nữ kia, không còn có thể dùng từ phát điên để hình dung được, đây căn bản là lòng dạ rắn rết, đến mức làm người ta sợ run.

Tiêu Diệp Nhiên cố gắng giữ mình tỉnh táo, cắn chặt răng, không để mình lâm vào hôn mê.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại: “Mặc Đình…”

Lúc Tiêu Diệp Nhiên gọi điện thoại cho Cố Mặc Đình, anh đang ở trong phòng làm việc nghe mấy vị cao tầng của công ty báo cáo.

Tiếng chuông di động đột nhiên xuất hiện phá vỡ không khí nghiêm túc của văn phòng, Cố Mặc Đình nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ra hiệu với người đang báo cáo dừng nói, rồi nhận điện thoại.

Ánh mắt của anh có chút dịu dàng, mà ngay cả giọng nói, cũng dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm soi mói của mọi người, trở nên nhẹ nhàng chậm rãi: “Muốn trở về chưa?”

“Mặc Đình…”