Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 147




CHƯƠNG 147

Có điều cô suy nghĩ lại, có lẽ công ty bởi vì mối quan hệ đặc biệt với Cố Tống Vy, cho nên đãi ngộ đối với những người đi theo như bọn họ cũng được nâng cao hơn.

Trong nháy mắt Tiêu Diệp Nhiên liền bình thường trở lại, sau khi lấy được đồ rồi thì lại trở về nơi của bọn người Cố Tống Vy lần nữa.

Nhưng mà lần này, Tiêu Diệp Nhiên lại bất ngờ khi thấy bóng dáng của Bùi Hạo Tuấn ở bên cạnh của Cố Tống Vy.

Người đàn ông kia mặc đồ vest, vẫn là hình ảnh phong độ lịch lãm như một quý ông, có điều khi ánh mắt của anh ta tiếp xúc với Tiêu Diệp Nhiên, rõ ràng đã có một chút thay đổi.

Tiêu Diệp Nhiên giả vờ như là không nhìn thấy, yên lặng đứng ở một bên, ngay cả chào hỏi cũng chẳng muốn lên tiếng.

Ánh mắt của Bùi Hạo Tuấn chìm xuống, đang muốn mở miệng, Cố Tống Vy lại dịu dàng nói: “Hạo Tuấn, em đã nói là em sẽ chăm sóc cho mình thật tốt, anh bận rộn như vậy còn đặc biệt chạy đến đây vì em nữa, anh cũng quá cực khổ rồi.”

“Tống Vy, đó là bởi vì tổng giám đốc Bùi yêu thương cô chứ sao nữa, có thể gả cho một người đàn ông yêu thương như là tổng giám đốc Bùi, thật khiến cho người ta ghen tị mà.”

Tiểu Ngải ở bên cạnh khen ngợi, trong mắt chính là ngưỡng mộ và yêu thích không thể nào che giấu hết được.

Trợ lý Tiểu Mỹ của Cố Tống Vy cũng phụ họa theo: “Tổng giám đốc Bùi với Tống Vy của chúng ta thật sự là một cặp trời sinh mà, sau này tôi tìm bạn trai, nếu như ưu tú bằng một phần mười của tổng giám đốc Bùi, vậy thì tôi hạnh phúc đến chết đi được.”

Âm thanh ba người này nói chuyện cũng không lớn lắm, nhưng rất hiển nhiên đều cố ý nói cho Tiêu Diệp Nhiên nghe, khẩu khí dường như là đang khoe khoang Bùi Hạo Tuấn yêu Cố Tống Vy nhiều biết bao nhiêu.

Tiêu Diệp Nhiên đứng ở cách đó không xa, đương nhiên có thể nhìn thấy đắc ý trong mắt của ba người bọn họ, trong lòng của cô không khỏi cười lạnh một tiếng.

Nếu như cô không gặp được Cố Mặc Đình, có lẽ khi đối mặt với một mình như thế này cô sẽ rất khó xử.

Nhưng bây giờ có thể cảm thấy Cố Tống Vy quá khoe khoang, thật sự là muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.

Thấy Tiêu Diệp Nhiên thờ ơ, sắc mặt của bọn người Cố Tống Vy đều có chút biến đổi.

Cố Tống Vy chưa từ bỏ ý định, liếc mắt nhìn Tiểu Ngải ra hiệu.

Tiểu Ngải hiểu được ý, đột nhiên nói với Tiêu Diệp Nhiên: “Đúng rồi Tiêu Diệp Nhiên, lần này công ty đã đặt trước cho mọi người đều là vé khoang phổ thông, nhưng mà tổng giám đốc Bùi không nỡ Tống Vy vất vả, cho nên đã đổi khoang thương gia cho cô ấy, tôi và Tiểu Mỹ cũng được đổi luôn, chỉ có cô là không có thôi, cô có muốn đổi cùng luôn không?”

“Khoang thương gia?”

Tiêu Diệp Nhiên ngẩn người, hơi kinh ngạc nhìn bọn họ.

Tiểu Ngải đắc ý nhếch môi nói: “Đúng vậy đó. Lúc đầu tổng giám đốc Bùi luôn muốn đổi khoang hạng nhất cho Tống Vy, nhưng mà khoang hạng nhất lại không còn nữa, cho nên mới chuyển thành khoang thương gia, nếu như cô muốn đổi, tổng giám đốc Bùi nói một câu là có thể giải quyết được rồi.”

Ý tứ trong lời nói của Tiểu Ngải rất đơn giản, nếu như Tiêu Diệp Nhiên muốn đổi, vậy thì phải cúi đầu với Bùi Hạo Tuấn, chỉ cần cô mở miệng thì cái đó cũng sẽ biến tướng thành cô đang cúi đầu với Cố Tống Vy.

Tiêu Diệp Nhiên không nói chuyện, chỉ là dùng một ánh mắt cực kỳ cổ quái mà nhìn chằm chằm mấy người trước mặt.

Công ty đều đặt khoang phổ thông cho bọn họ, tại sao vé mà cô cầm lại là vé của khoang hạng nhất chứ?