Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 127




CHƯƠNG 127

“Gì? Cậu đặt phòng bao lúc nào?”

Tống An Kỳ nghi hoặc hỏi Tiêu Diệp Nhiên ở trước mặt, lời vừa nói xong, khóe mắt lại nhìn thấy bóng dáng đang ngồi bên bàn ăn bên trong.

Tư thế ngồi của người đàn ông ưu nhã, trên người mặc sơ mi trắng, áo khoác khoác lên bên cạnh, đôi mắt thâm thúy mê người, thêm ánh sáng mềm mại nhìn Tiêu Diệp Nhiên, dáng vẻ đó, như đặc biệt đợi cô.

Người đó, lại là Cố Mặc Đình!

“Không phải kêu anh ăn trước, không cần đợi em rồi sao?”

Tiêu Diệp Nhiên nhanh chóng đi tới trước mặt Cố Mặc Đình, mỉm cười nói.

“Anh vẫn chưa đói.”

Cố Mặc Đình khẽ đáp, phong độ kéo ghế cho cô.

Tiêu Diệp Nhiên ngồi xuống, gọi Tống An Kỳ: “Mau ngồi xuống đi, ăn cơm.”

Tống An Kỳ chọn vị trí cách họ khá xa, cười nói: “Thì ra hai người sớm đã hẹn cùng ăn cơm rồi à?”

“Đương nhiên, ăn cơm ở nơi đó nhàm chán biết bao, mình vẫn khá thích cùng ăn với Mặc Đình, cho nên lúc tan làm đã nói địa chỉ cho anh ấy.”

Tiêu Diệp Nhiên cười cười, gắp thức ăn cho Cố Mặc Đình.

Tống An Kỳ lập tức có chút ngượng ngùng: “Vậy mình có quầy rầy hai người không?”

Cố Mặc Đình nhàn nhạt đáp: “Sẽ không, cứ ăn đi, đã gọi phần của cô rồi.”

“Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Tống An Kỳ an tâm, ngồi ở một bên, bắt đầu gắp lia lịa đống lớn thức ăn ngon trên bàn.

Tiêu Diệp Nhiên thấy buồn cười, không để ý tới cô ấy nữa, dời ánh mắt lên mặt Cố Mặc Đình: “Tập đoàn Bùi thị đã đầu tư vào Thời Thụy rồi, Cố Tống Vy e rằng cũng sẽ ký hợp đồng với Thời Thụy.”

“Ừm, Tô Lân nói với anh.”

Cố Mặc Đình không đáp lại nhiều, chỉ lặng lẽ bóc tôm cho Tiêu Diệp Nhiên.

Tiêu Diệp Nhiên ngạc nhiên nhìn anh: “Vậy là anh đã biết từ lâu rồi?”

“Tập đoàn của Bùi thị đang hoạt động bí mật hơn, nhưng muốn biết cũng không khó để biết. Anh không nói với phu nhân, anh nghĩ phu nhân có thể giải quyết được.”

Đặt một con tôm đã bóc vỏ vào bát của Tiêu Diệp Nhiên, Cố Mặc Đình lại bóc con thứ hai.

Tiêu Diệp Nhiên cũng gắp một miếng cá bỏ vào miệng Cố Mặc Đình, vừa nói: “Vâng, vừa nãy ở trong phòng, Cố Tống Vy muốn làm em khó xử, nhưng em không để cô ta thành công.”

Đôi mắt Cố Mặc Đình hơi sáng lên, một chút ớn lạnh đang trào dâng trong đó: “Bùi thị mua cổ phần của Thời Thụy, người đầu tiên giao dịch với đối phương chắc là phu nhân của em.”

Tiêu Diệp Nhiên nhún vai: “Không sao cả, em không sợ, đối phó thì đối phó thôi, cũng chưa biết sau này ai mới xui xẻo.”

Cố Mặc Đình liếc cô thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Dù sao, anh không muốn em bị tổn thương, dù là cách nào đi nữa.”

Trong lòng Tiêu Diệp Nhiên không khỏi truyền đến một luồng ấm áp, nụ cười ngọt ngào trong trẻo, giọng nói giống như chim sơn ca, nhẹ nhàng nói: “Em sẽ cẩn thận.”

Sau khi ăn xong, Tống An Kỳ dẫn đầu trở về phòng, còn Tiêu Diệp Nhiên ở lại đây, tiếp tục bên cạnh Cố Mặc Đình.