Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 56





 
Nếu Thẩm Nhất Thành có tâm tư này, tất nhiên sẽ không dễ dàng cho qua.
 
Thậm chí là nóng lòng muốn thử.

 
 
Thời Hạ thờ ơ lạnh nhạt, “Thẩm Nhất Thành, anh cho rằng loại loại chuyện này rất dễ mơ thấy?”
 
Thẩm Nhất Thành cong môi cười, “Bảo bối, yên tâm, anh Thành của em thiên phú dị bẩm, không cần sợ đâu.”
 
Thời Hạ, “....”
 
Thời Hạ cho rằng một người đàn ông sắp 30 tuổi sẽ thành thục ổn trọng, mà những gì anh Thành của cô nói như hung hăng tát cô một cái, cũng nói cho cô biết anh Thành của cô chính là anh Thành của cô, không có gì có thể sánh kịp.
 
Thẩm Nhất Thành dự định làm như thế nào, làm cái gì cũng không nói cho Thời Hạ biết, Thời Hạ cũng không quan tâm cách làm của cậu, loại chuyện này, Thời Hạ hận không thể cách cậu càng xa càng tốt.
 
Nhưng buổi sáng ngày nào chỉ cần xuống lầu, khi Thời Hạ nhìn thấy gương mặt Thẩm Nhất Thành liền không tự giác đỏ mặt già.
 

Cậu ngày nào cũng tâm tâm niệm niệm mộng xuân, nữ chính trong mộng là ai?
 

Thời Hạ nhớ tới thì hận đến ngứa răng.
 
Tên tiểu thịt tươi Thẩm Nhất Thành bị cô đùa giỡn mặt đỏ tai hồng tông cửa bỏ chạy kia, e là không có duyên gặp lại.
 
Thẩm Nhất Thành mấy ngày nay có thể nói vắt hết óc, cậu cho rằng rất đơn giản, ở trước mặt Thời Hạ nói xạo, kết quả phát hiện chuyện cũng không đơn giản.
 
Mộng xuân này thật sự không phải nói mơ là mơ.
 
Thẩm Nhất Thành lật một quyển tạp chí ‘Mộng Ảo Thiếu Niên Tuổi Dậy Thì’ ố vàng, không biết nó từng bị bao nhiêu người lật xem, nhưng một chút cảm giác cũng không có.
 
Thẩm Nhất Thành rất buồn bực, buổi tối trước khi cậu trở về rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giấc mơ kiều diễm triền miên như vậy, không nên là người bệnh vừa cắt thận sẽ mơ, như vậy cũng chỉ có tên nhóc thúi mười tám tuổi kia.
 
Quả nhiên, tuổi trẻ là vốn, mộng xuân cũng không giống người thường.
 
Thời Hạ nằm trên giường cũng hồi tưởng lại lời nói của Thẩm Nhất Thành, tính thử thời gian, hẳn là chính là vào buổi tối Thẩm Nhất Thành ở ktv thổ lộ với cô.
 
“Want be your lover want be your man, i will be your man, the only man.”
 
Thời Hạ nghĩ đến lời nói của Thẩm Nhất Thành ngày đó, mặt lại nhịn không được phiếm hồng, người mà, đồ vật trong xương cốt đúng là tới bất cứ thời điểm nào cũng không thay đổi được.
 
Cửa sổ truyền đến tiếng bụp bụp, Thời Hạ không cần nghĩ cũng biết là ai.
 
Mở cửa sổ ra, người kia bò vào thở ngắn than dài chui vào ổ chăn cô, vô cùng đáng thương nhìn cô, “Bảo bối, em phải giúp anh.”
 
Thời Hạ trong khoảng thời gian ngắn không hiểu rõ, “Giúp anh cái gì?”
 
Thẩm Nhất Thành bắt lấy cô đè cô trên giường, tay theo vạt áo ngủ của cô chui vào, bên tai là tiếng cậu thở dốc.
 
Bởi vì Thẩm Nhất Thành bị cảm nên trong khoảng thời gian này gần như không hôn Thời Hạ, chỉ vừa gặm vừa cắn trên người cô.
 
Thời Hạ bị cậu đùa nghịch như búp bê bơm hơi hơn nửa buổi, ngay khi cô không chịu nổi dự định lên tiếng xin cậu đi vào, Thẩm Nhất Thành bò dậy từ trên người cô phủi đít đi mất tăm.
 
Để lại một câu, “Bảo bối , anh về nằm mơ, em mệt rồi.” Sau đó vô cùng gấp gáp bò đi. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
 
Thời Hạ nằm trên giường, hưng phấn treo giữa không trung không lên không xuống, cộng thêm kích thích Thẩm Nhất Thành tạo ra dùng để kích thích chính cậu, sau đó buông tay mặc kệ?

 
Ngày hôm sau, hai người gặp nhau ở dưới lầu, mỗi người mang một cặp mắt thâm đen, quả thực là một cặp đôi xứng đôi nhất trên đời này.
 
Đặc biệt là Thẩm Nhất Thành, tinh thần uể oải.
 
Thời Hạ châm chọc mỉa mai, “Thận hư?”
 
Thẩm Nhất Thành lắc đầu, “Dục cầu bất mãn.”
 
Thời Hạ hừ một tiếng thật mạnh chạy xe máy điện đi vứt Thẩm Nhất Thành ở phía sau.
 
Thẩm Nhất Thành tự giác đuối lý, tan học cầm hai tập tranh đóng gói tinh xảo lại đây làm lành, Thời Hạ giữ tập tranh lại, sau đó lạnh như băng thưởng cho Thẩm Nhất Thành một câu, “Cách em xa một chút.”
 
Thẩm Nhất Thành da mặt dày biết bao, cậu thuận thế ngồi ở vị trí bên cạnh cô cợt nhả, “Bảo bối, giúp anh một lần nữa.”
 
Trong lòng Thời Hạ nóng lòng muốn thử cào gương mặt của Thẩm Nhất Thành thành cái một cái tổ ong vò vẽ.
 
Thẩm Nhất Thành ơi Thẩm Nhất Thành, là một niềm kiêu ngạo của đất trời, sao không như diều gặp gió bay lên chín vạn dặm chứ!
 
Còn chưa chờ Thời Hạ nói chuyện, chủ nhân của vị trí ban đầu đã trở lại.
 
Nhìn Thẩm Nhất Thành ngồi ở vị trí cô, Mạc Mạt thực sự sửng sốt, Thẩm Nhất Thành cũng thấy cô thì đứng lên lịch sự xin lỗi, “Ngại quá, tôi đi liền.”
 
Thẩm Nhất Thành thuận tay sờ soạng mặt Thời Hạ, chớp mắt với cô, “Bảo Nhi, suy xét một chút.”
 
Mí mắt Thời Hạ giật hai cái, thật sự không thể nhịn được nữa đá một chân qua đó, “Thẩm Nhất Thành, anh cút.”
 
Thẩm Nhất Thành không hề chậm chạp, “Vâng ạ, tiểu nhân cút liền.”
 
Thấy Thẩm Nhất Thành đi rồi, Thời Hạ mới buồn bực thở hắt ra.
 
“Thời Hạ, cậu có cần phải vậy không?”
 
Mạc Mạt đột nhiên lên tiếng, nhưng lời này lại làm Thời Hạ không hiểu, “Cái gì?”
 
Mạc Mạt quay đầu nhìn Thời Hạ, ánh mắt mang theo sắc bén, “Thời Hạ, cậu biết rõ” Mạc Mạt dừng một chút, “Còn quang minh chính đại như vậy khoe trước mặt tôi, thú vị lắm à?”
 
Thời Hạ suy tư nửa phút mới hiểu lời lòng vòng này, thì ra ở trong mắt Mạc Mạt, đây là cô đổi cách khác để khoe ân ái trước mặt cô ấy.

 
Cả ngày Thời Hạ phải đối phó một người bệnh Thẩm Nhất Thành mắc bệnh thần kinh thì thôi đi, lúc này lại tới một vấn đề thiếu nữ nữa, thật là đau đầu.
 
Thời Hạ dùng thái độ tốt đẹp xin lỗi, “Ngại quá, sau này tôi sẽ hết sức chú ý.”
 
Mạc Mạt nghẹn một cục máu ở cổ họng, phun không ra nuốt không trôi.
 
Thời Hạ lật hai trang sách giáo khoa, đột nhiên nói, “Nếu không ai gửi tin nhắn mật báo chủ nhiệm nói tôi và Thẩm Nhất Thành đang hẹn hò, thì nói không chừng hai đứa tôi hiện tại vẫn ngồi chung bàn đó.”
 
Thời Hạ nhìn Mạc Mạt, cười cười, “Cậu nói xem có phải không?”
 
Bàn tay Mạc Mạt đặt trên bàn hơi nắm lại, sắc mặt cũng thay đổi, cuối cùng hừ một tiếng, “Liên quan gì đến tôi.”
 
Thời Hạ cười cười, không nói chuyện.
 
Thẩm Nhất Thành da mặt dày rề rà ở chỗ Thời Hạ vài ngày, cuối cùng Thời Hạ cũng quen với chuyện đó.
 
Mỗi khi đến tối, Thời Hạ nằm ở nơi đó cầm một cuốn sách từ đơn nho nhỏ như một con cá mặn tùy ý Thẩm Nhất Thành giở trò, Thẩm Nhất Thành sờ đủ rồi, hôn đủ rồi, có cảm giác thì phủi đít về nằm trên giường bắt đầu nằm mơ.
 
Bị bệnh vốn chưa khỏi hẳn, hơn nữa lăn lộn như vậy, Thẩm Nhất Thành tìm đường chết hơn một tuần, không chỉ không chờ được mộng đẹp, ngược lại hoàn toàn game over.
 
Thời Hạ thấy dáng vẻ thất bại của cậu thì lửa cháy đổ thêm dầu, “Thẩm Nhất Thành, cứ như vậy đi xuống, qua mấy năm nữa, rất có thể là thận anh có vấn đề.”
 
Đàn ông mà, quý giá nhất là thận, hiếm khi Thẩm Nhất Thành không phản bác làm bộ làm tịch thở dài.
 
Thời Hạ mềm lòng, thấy dáng vẻ này của cậu vẫn an ủi, “Anh trai, đừng nản chí, cũng may hai ta từ đầu đến chân, ngay cả thận cũng rất xứng đôi, đến lúc đó, vấn đề nguồn thận trực tiếp giải quyết bên trong, không cần chờ ghép thử.”
 
Thẩm Nhất Thành, “....” giết người vô hình không thấy máu.
 
Đến tận đây, việc liên quan đến mộng đẹp mùa xuân xem như hoàn toàn say byebye với Thẩm Nhất Thành.