Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 39





 
Thẩm Nhất Thành mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ Thời Hạ quấn lấy thân thể cậu, yêu kiều mê hoặc hỏi cậu, “Thẩm Nhất Thành, anh thích em như vậy chứ?”
 
Một đêm này nước sôi lửa bỏng, thân thể của Thời Hạ trong khoảnh khắc đó lạnh như băng đến tận xương tủy, cô cũng nhiệt tình như lửa trong khoảnh khắc đó quấn lấy cậu hết lần này đến lần khác.

 
 
Khi Thẩm Nhất Thành tỉnh lại, cậu trầm mặc nhìn dưới thân ướt nhẹp thật lâu.
 
Hôm nay là Chủ nhật, Thời Hạ theo Thời Gia Hoan về quê thăm một người họ hàng bị bệnh nặng, khi trở về đã là buổi tối, từ ngày hôm qua Thẩm Nhất Thành tỏ tình với cô, Thời Hạ đã một ngày không nhìn thấy cậu.
 
Thời Hạ tắm xong đi vào ban công thăm dò vài lần, đèn trong phòng Thẩm Nhất Thành còn tắt, nghĩ đến trong nhà không có ai.
 
Siêu thị của Lâm Vận cả ngày hôm nay đều do dì giúp việc trông giúp, Lâm Vận cũng không ở đây, Thời Hạ nhớ mấy ngày trước Lâm Vận nói muốn bớt thời giờ đi thăm ông ngoại của Thẩm Nhất Thành, nghĩ đến chắc là hôm nay đi rồi.
 
Thời Hạ nằm trên giường lăn qua lộn lại vô số lần nhìn di động, chẳng lẽ ngày đầu tiên yêu đương ngay cả tin nhắn cũng không có?
 
Thời Hạ đợi rất lâu, cho đến sáng ngày hôm sau cũng không chờ được bất cứ tin nhắn gì của Thẩm Nhất Thành.
 
Buổi sáng thứ Hai, đến khi học xong tiết tự học, Thẩm Nhất Thành mới xách cặp xuất hiện ở cửa phòng học.
 

Đồng phục xanh đan xen trắng làm người kia càng thêm cao gầy, cậu đứng ở cửa cao ngạo như một cây Bạch Dương.
 
Thẩm Nhất Thành vờ như có chút do dự đứng ở đó, tầm mắt quét một vòng trong phòng học, cuối cùng dừng trên mặt Thời Hạ, cuối cùng như không nỡ rời khỏi.
 
Thời Hạ nhìn cậu, bị tầm mắt của cậu làm ngây ngốc một chút, gần như theo bản năng cúi đầu tránh đi.
 

Con ngươi của Thẩm Nhất Thành tối sầm vài phần, không khí quanh cậu như trống vắng hơn một chút.
 
“Anh Thành mau nộp bài tập tiếng Anh, cậu làm chưa?” Thịnh Thác Lý rống với cậu, trực tiếp đưa tay lật lật trên bàn cậu, “Tìm thấy bài của cậu rồi, cậu chép một phần trước đi, lần này giáo viên tiếng Anh ác lắm, cậu cần nộp để điểm danh.” Thịnh Thác Lý là lớp phó tiếng Anh nên cần đi học trước để nộp bài tập cho văn phòng, hiện tại chỉ thiếu mỗi Thẩm Nhất Thành.
 
Trong mắt Thẩm Nhất Thành hiện lên chút không thể tin, chân thong thả đi đến cạnh Thịnh Thác Lý, Thịnh Thác Lý lật sách trên bàn cậu lung tung cả lên, “Anh Thành, bài tập cậu đâu? Bài tập đâu?”
 
Thời Hạ tới sớm nên đã đổi chỗ với Thẩm Nhất Thành, cô ngồi bên trong, vị trí gần hành lang nhường cho Thẩm Nhất Thành.
 
Thấy Thẩm Nhất Thành không nói lời nào, Thời Hạ bất đắc dĩ, “Cậu thấy cậu ta làm bài tập tiếng Anh hồi nào?” Nói xong thì duỗi tay móc một phần bài tập trong hộc bàn Thẩm Nhất Thành đưa cho Thịnh Thác Lý, “Nè, bài tập.”
 
Thịnh Thác Lý vừa nhìn thì là bài tập còn trống, “Đậu mè, cậu lại không làm, bây giờ làm sao đây, cậu chép một phần đi, chép một phần đi, mau lên”
 
Thời Hạ nâng gò má như đang xem kịch, “Không cần chép, đơn giản là phạt đứng, anh Thành quen cả rồi, cậu khẩn trương như vậy làm gì?”
 
Thịnh Thác Lý, “....”
 
Đúng vậy, cậu khẩn trương cái gì chứ, đơn giản là người vô tội bị liên lụy, bị giáo viên tiếng Anh cằn nhằn mà thôi.
 
Đương sự không khẩn trương, cậu khẩn trương cái gì?
 
Thịnh Thác Lý tự bình tĩnh đưa ra một kết luận, cậu đời này có lẽ không thể trở thành học bá!
 
Bởi vì loại khí chất lợn chết không sợ nước sôi xuất trần thoát tục trên người học bá này nè, cậu sẽ không có được, đời này cũng không có được.
 
Thẩm Nhất Thành ngồi xuống chỗ ngồi, Thời Hạ làm bộ như không có việc gì lật sách vở, nhịn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được nghiêng đầu trừng cậu, “Anh nhìn gì? Chưa thấy qua hả?”
 
Thẩm Nhất Thành không nói chuyện, thong thả thu hồi tầm mắt cúi đầu đọc sách, ngón tay đặt trên sách hơi run lên vài cái không dễ phát hiện.
 
Tiết thứ nhất là tiết Toán, giáo viên môn Toán viết vài đề trên bảng đen muốn mọi người ở dưới làm.
 
“Thẩm Nhất Thành, em lên bục giảng giải đề thứ ba.” Giáo viên Toán học gọi tên Thẩm Nhất Thành.
 
Thẩm Nhất Thành đi đến trước bảng đen cầm phấn, đứng ở đó bắt đầu đọc đề.
 
Lần đọc đề này, ba phút trôi qua…
 
Giáo viên Toán học nhịn không được ném phấn vào đầu cậu, “Thẩm Nhất Thành, em làm gì vậy? Sao em không viết đi? Đề này đối với em mà nói khó lắm hả? Có phải em chê nó đơn giản quá không?”
 
Phía dưới truyền đến tiếng cười.
 
Thẩm Nhất Thành cầm phấn viết trên bảng đen một chữ ‘giải’, sau đó không nhúc nhích gì nữa.
 
Giáo viên Toán học đang định nói chuyện, Thẩm Nhất Thành đột nhiên nghiêng đầu nhìn ông, chân tình thật cảm đặt câu hỏi, “Thầy à, công thức hàm số bậc nhất là gì? Nhắc một chút.”
 
Tiếng cười phía dưới lập tức không nhịn được cười vang lên, giống như sắp phá tung nóc nhà vậy.
 
Giáo viên Toán học suýt chút nữa bị Thẩm Nhất Thành tức nổ lỗ mũi, ông tức muốn hộc máu, “Em, em đi ra ngoài phạt đứng đi.”
 
Một người thi Toán được 150 điểm hỏi ông công thức hàm số bậc nhất là gì?
 
Học sinh giỏi nhất cũng không có tình cảm gì nữa, cút ra ngoài phạt đứng đi!
 
Lý Hoàn cách hành lang nhỏ giọng nói với Thời Hạ, “Thẩm Nhất Thành hôm nay làm sao vậy?
 

Thời Hạ cũng cảm thấy Thẩm Nhất Thành có chút không thích hợp, nhưng cũng không cảm giác chỗ nào không đúng, chỉ nói, “Anh Thành không thích làm màu thì không phải anh Thành.”
 
Thẩm Nhất Thành gần như một buổi sáng không nói một câu, yên tĩnh đến mức quá lạ thường.
 
“Anh không sao chứ?” Thời Hạ nhịn không được quan tâm hỏi cậu.
 
Thẩm Nhất Thành sững lại ba giây, mới chậm rãi lắc đầu, “Không sao, tối qua ngủ không đủ.”
 
Thời Hạ nhận mệnh cầm ly nước trên bàn đi ra ngoài lấy một ly cà phê về đưa cho cậu, “Nâng cao tinh thần.”
 
Thôi vậy, bạn trai của chính mình, dù có ra sao cũng phải chiều chuộng.
 
Lại sững lại vài giây, Thẩm Nhất Thành mới duỗi tay nhận cái ly của Thời Hạ.
 
Giữa trưa tan học, hai người đi về nhà chung với Thịnh Thác Lý, Thịnh Thác Lý và Thẩm Nhất Thành như thường đi sau Thời Hạ, Thịnh Thác Lý rốt cuộc bắt được cơ hội, vẻ mặt bát quái hỏi Thẩm Nhất Thành, “Anh Thành, tối hôm đó cậu và Thời Hạ đã xảy ra chuyện gì? Nói ra để anh em mở rộng kiến thức.”
 
Thẩm Nhất Thành nhàn nhạt nhìn cậu, “Tối hôm đó nào? Chuyện gì đã xảy ra?”
 
“Ha” Thịnh Thác Lý kéo dài âm thanh, cười đến vẻ mặt ái muội, “Anh Thành, ai cũng là đàn ông, một hai muốn tôi nói rõ ràng như vậy à, cần gì chứ?”
 
“Là hôm trước đó, buổi tối thứ Bảy chúng ta đi ktv, nửa đường cậu kéo Thời Hạ đi, hai cậu làm gì đó?”
 
Tầm mắt của Thịnh Thác Lý nóng rực mang theo hưng phấn không nhịn được, còn Thẩm Nhất Thành là vẻ mặt lãnh đạm, “Có liên quan gì đến chó độc thân như cậu?”
 
Thịnh Thác Lý, “Đậu mè”
 
Anh Thành của cậu chính là anh Thành của cậu, đả kích người khác chưa bao giờ chừa đường thoát.
 
Nói cậu độc thân thì thôi đi, sao còn thêm chữ ‘chó’ làm gì?
 
Cậu không yêu sớm là sai hả?
 
Phải dùng danh nghĩa chữ ‘chó’ để tổn thương cậu?
 
Thịnh Thác Lý oán hận bỏ đi.
 
Đàn ông tội gì khó xử đàn ông chứ.
 
Nói nhiều đều là nước mắt.
 
Lâm Vận nhìn thấy hai người đạp xe trở về thì vội ra kêu, “Hạ Hạ, hôm nay ba con không ở nhà, con qua đây ăn cơm.”
 
Thẩm Nhất Thành dừng xe đạp địa hình, còn chưa nhúc nhích mà xe điện của Thời Hạ đã dựa vào bên hông cậu, sau đó cô nhảy vào siêu thị.
 
Khi đó xe điện vừa lưu hành không bao lâu, vừa nặng vừa khó dắt, lúc dừng xe phải tốn không ít sức lực, Thời Hạ nghĩ nếu chính mình là người đã có bạn trai, có phải sau này có thể sống những ngày tháng không cần mở nắp chai, không cần lột vỏ tôm không?
 
Đương nhiên, xe điện cũng không tốn sức đã dừng xong.
 
Thẩm Nhất Thành lại sửng sốt ba giây mới chậm rãi hoàn hồn, dừng xe điện Thời Hạ xong thì đi theo vào siêu thị.
 
 “Dì ơi, trưa nay ăn gì?”
 
“Bắp cải cuộn thịt và sủi cảo trứng hẹ, thích ăn không?”
 
“Thích ạ.” Thời Hạ cười đến mi mắt cong cong.

 
Trước kia Thời Hạ không thích ăn sủi cảo, cô nói sủi cảo không ngon còn có mùi cỏ, đặc biệt khó ăn.
 
Ngày thường mẹ rất nhường nhịn Thời Hạ, nhưng những ngày lễ lớn, ngày đoàn viên thì sủi cảo lại là món không thể thiếu.
 
Vì thế Thời Hạ không ít lần làm mẹ cô tức giận, mỗi khi nhìn thấy sủi cảo thì tức giận.
 
Sau đó Thời Hạ không còn nhà để về, hoài niệm nhất là món sủi cảo.
 
Mỗi khi tết nhất lễ lạc, cô sẽ đến quán ăn gọi ba tô sủi cảo, vừa ăn vừa khóc.
 
Lâm Vận cười, “Thích ăn thì ăn nhiều một chút, Nhất Thành cũng thích ăn sủi cảo, thích ăn trứng hẹ nhất, nhưng ăn nhiều rau hẹ không tốt cho dạ dày, cho nên gói hai loại nhân.”
 
“Được.” Thời Hạ giúp Lâm Vận bưng món ăn, ý cười trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài.
 
Sủi cảo trắng trẻo mập mạp nằm trên dĩa tản ra mùi hương mê người.
 
Đây là lần đầu tiên sau khi Thời Hạ trở về được ăn sủi cảo gói ở nhà.
 
Thời Hạ quay người lại thấy Thẩm Nhất Thành dựa vào khung cửa đang ngơ ngẩn nhìn hai người, đồng tử cậu cũng không có tiêu điểm rõ ràng, hiển nhiên là đang mất hồn.
 
Thời Hạ nghiêng đầu nhìn Lâm Vận, bà đang đưa lưng về phía bọn họ nấu sủi cảo.
 
Thời Hạ nhón chân, bàn tay trắng nõn đặt lên trán Thẩm Nhất Thành thử thử độ ấm, nhỏ giọng nói, “Có phải anh sốt không?”
 
Hôm nay phản ứng của Thẩm Nhất Thành có chút trì độn
 
Bàn tay hơi lạnh đột nhiên đụng vào làm Thẩm Nhất Thành run lên, dường như bị điện giật, một loại cảm giác kỳ dị chạy trong thân thể như chấn động toàn bộ linh hồn cậu.
 
Bừng tỉnh hoàn hồn, Thẩm Nhất Thành nhận sủi cảo trong tay Thời Hạ, cái trán nhẹ nhàng cọ trong lòng bàn tay cô, khàn giọng nói, “Không, là đêm qua mơ một giấc mơ, trong mơ bị sét đánh.”
 
Thời Hạ, “....”
 
Thời Hạ chắp tay với Thẩm Nhất Thành, “Anh Thành, hôm nay cũng là ngày em sùng bái anh như mọi ngày.”
 
Thẩm Nhất Thành chung quy không nhịn được giơ tay xoa mặt cô, con ngươi của cậu gắt gao nhìn chằm chằm cô, âm thanh mềm nhẹ như nỉ non, “Thời Hạ, em chưa bị sét đánh nên em không biết cảm giác này, nếu em cũng bị đánh một lần thì em sẽ biết mùi vị đó, trên thế giới này không có gì là không thể xảy ra.”
 
Thời Hạ cuống quít hất tay cậu, quay đầu lại nhìn Lâm Vận, thấy bà không hề phát giác mới hung hăng trừng mắt với Thẩm Nhất Thành , “Vẫn là thôi đi, loại mùi vị mỹ diệu này anh vẫn nên tự hưởng thụ đi, em không có phúc phận đó.”
 
Thẩm Nhất Thành thở dài một hơi, “Thật tiếc, nếu em cũng bị sét đánh thì tốt biết mấy.”
 
Thời Hạ, “....”
 
Thẩm Nhất Thành, anh bị khùng hả!