Nuông Chiều - Dưỡng Xuân

Chương 82: Ngoại truyện 8




Hôn rất khẽ.

Rơi xuống cánh môi như lông vũ, nhẹ nhàng, ấm áp, gợi lên một chút ngưa ngứa, giống như tia lửa nhỏ vô ý tích tụ, bốc lên lửa nóng, thiêu hết đầu ngón tay, thiêu luôn cả đại não.

Thiêu đến...... Hạ Du trong ý thức đuổi theo, cũng bị đốt rụi dưới nhiệt độ như vậy.

"A Du......" Hạ Du lấy tay cô đang đặt giữa chân mày mình chuyển xuống gò má, nóng lạnh dung hòa làm giảm bớt nôn nóng của nàng.

Hai tay nàng nắm lấy cái tay kia, dưới đệm chăn mềm áp mặt lên, trong miệng yếu ớt hừ nhẹ, không cho đối phương thoái lui.

Hạ Tu Âm buồn cười nhìn bộ dáng nữ hài tuy nhắm mắt nhưng vẫn kéo lấy cô.

Hạ Du hiếm khi ngủ nướng, mỗi lần chỉ cần cô gọi hai tiếng, nữ hài liền dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng theo cô đi rửa mặt.

Luôn rất ngoan, không có cau có rời giường, không có bướng bỉnh.

"A Du, Trần Vãn Vãn có điện thoại cho em." Cô mở miệng nói.

"Vãn Vãn......" Hạ Du vô thức lặp lại hai tiếng, hơn nửa ngày mới tiêu hóa ra, buồn ngủ mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy, chỉ là tay vẫn còn lôi kéo tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, Vãn Vãn điện thoại lúc nào vậy?"

"Vừa mới đây." Hạ Tu Âm vuốt v e mái tóc dài vừa mềm vừa mượt của nữ hài, bị cô xoa nên hơi lộn xộn một chút.

"Cô ấy muốn tôi nhắc nhở A Du, hôm nay không được dành quá nhiều thời gian cho tôi, nhớ chừa cô ấy ít nhất ba tiếng để chuẩn bị trang điểm làm tóc."

Hạ Du đêm nay làm khách mời đặc biệt tham dự lễ trao giải phim điện ảnh và phim truyền hình rất có sức ảnh hưởng, riêng Hạ Du đã từng giành được mấy giải thưởng trong các buổi lễ trước.

"À...... Trao giải." Hạ Du kéo tỷ tỷ, ngón út ngoắc một cái liền dễ dàng kéo tỷ tỷ đến ngồi cạnh nàng.

Nàng vòng hai tay ra sau cổ tỷ tỷ, cằm cũng dịch dịch cọ cọ lên phía trước, cuối cùng mỹ mãn tựa lên vai Hạ Tu Âm, nho nhỏ thở dài: "Thật phiền toái."

"Vất vả cho A Du của tôi." Hạ Tu Âm cười khẽ.

Hạ Du tán đồng mà nhẹ "Uh" một tiếng.

"Được rồi, không được ngủ nướng, rửa mặt sau đó đi xuống cùng tôi dùng bữa sáng." Cô vỗ vỗ vai lưng nữ hài, lòng bàn tay như tiếp xúc trực tiếp làn da mềm mịn qua lớp vải mỏng.

Hạ Tu Âm nhìn xuống, mím môi, không dấu vết thu lại đầu ngón tay.

"Trứng cuộn cà chua nhiều lớp với cháo gà nấm hương, còn có nước chấm sốt mà em thích." Hạ Tu Âm nói, "Ăn nhiều một chút......"

Cô cụng trán với nữ hài: "Nghe không?"

"Nghe rồi ~" Hạ Du thanh tỉnh chút, nhưng ánh mắt còn đảo quanh níu lấy tỷ tỷ.

Dì Trần đã lớn tuổi, hơn nữa con trai của bà dự định sẽ phát triển trong quốc nội, cho nên Hạ Tu Âm đã dỗ dành bảo bà về nhà, thường xuyên sẽ cùng Hạ Du đi thăm bà. Đến nỗi sự nghiệp con trai bà, Hạ Tu Âm cũng âm thầm giúp đỡ rất nhiều.

Nhưng Hạ Tu Âm không thích dấu vết người ngoài lưu lại trong nhà, cho nên chỉ là định kỳ mời quản gia, đa số mấy việc bây giờ đều là các cô tự mình làm.

Ví dụ như bữa sáng, phần lớn là Hạ Tu Âm cùng làm với Hạ Du.

Nhưng thỉnh thoảng, cũng sẽ ra một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn.

"Đi thôi." Hạ Tu Âm hôn trán nữ hài, đôi môi m ơn trớn phần da mỏng.

Trong mắt cô, Hạ Du lấy tay che trán, dáng vẻ vui mừng.

Trần Vãn Vãn cầm điện thoại, chỉ cảm thấy vạn phần phỏng tay.

Cô có nên uyển chuyển nhắc lại một lần nữa không? Tuy nói Hạ Ngư từ trước đến nay đều rất nghiêm túc đáng tin cậy, nhưng chỉ cần nàng ở chung với Hạ Tu Âm, Trần Vãn Vãn liền không tránh được hãi hùng khiếp vía.

Năm đó Trần Vãn Vãn chưa có kinh nghiệm làm việc dưới quyền nghệ sĩ yêu đương "không có luân thường đạo lý", lại bị Hạ Tu Âm táo bạo làm ảnh hưởng trầm trọng.

Cô rút kinh nghiệm xương máu, cẩn trọng đi theo ôm đùi người đại diện lão làng trong công ty vài tháng, nỗ lực làm việc đến khi nào mọi chuyện bị bại lộ thì mới gắng sức giúp đỡ hết mình.

Ý chí chiến đấu ngập trời này đã tan tành khi cô biết được Hạ Du và Hạ Tu Âm không chung một sổ hộ khẩu, hơn nữa đã sớm có kế hoạch đăng ký kết hôn.

Trần Vãn Vãn tiếp tục trở về kiếp sống cá mặn, nhìn Hạ Ngư phát quang phát lượng, càng đi càng cao, nàng một đường liền thắng. Chỉ là sau khi trải qua tôi luyện, năng lực nghiệp vụ của cô tăng lên không ít, mặc dù cũng không có quá nhiều đất dụng võ.

"Vãn Vãn." Trần Vãn Vãn đang mặt ủ mày ê tháo ốp lưng ra, bên tai bỗng dưng vang lên giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc.

Cô ngẩng đầu, Hạ Du mặc chiếc áo sơ mi ghép nối màu trắng t&r, quần bó sát màu xanh nhạt, chân nhỏ thẳng tắp, lộ ra một chút mắt cá chân tinh xảo.

Trang phục hằng ngày đơn giản như vậy, gọn gàng mát mẻ, tỏa ra khí chất học sinh, thoải mái vừa mắt. Bây giờ Hạ Ngư cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, môi lại đỏ mềm, nhợt nhạt phủ lên một lớp màu sắc.

Nữ hài chớp chớp mắt, nhìn cô chăm chú, Trần Vãn Vãn phát hiện thân ảnh của mình ánh vào trong đôi mắt long lanh lấp lánh.

Bị thu vào một nơi sạch sẽ như vậy, tim cô không lý do đập loạn xạ.

Trần Vãn Vãn âm thầm líu lưỡi. Hạ Ngư chỉ là tầm thường liếc mắt một cái, cô liền có chút chịu không nổi, cũng không biết Hạ Tu Âm mấy năm nay phải làm thế nào sống qua.

"Tiểu Ngư, em tới rồi!"

"Eh? So với thời gian ước định còn sớm hơn 40 phút, Tiểu Ngư, chúng ta vào thay lễ phục trước đi." Cô véo véo lòng bàn tay, làm ra dáng vẻ giỏi giang đáng tin cậy, trầm ổn nói.

Chỉ là trầm ổn như vậy hai mươi phút sau liền suýt nữa sụp đổ hầu như không còn.

Vòng eo thon tuyệt mỹ lộ ra một chút trước mặt Trần Vãn Vãn, chưa kịp thưởng thức kĩ càng đã lập tức bị sặc.

Trần Vãn Vãn đè tiếng thét trong cổ họng xuống, sợ thứ gì đó trong giọng nói toát ra sẽ làm Hạ Ngư giật mình. Với lại, stylist còn đang giúp Hạ Ngư điều chỉnh lại lễ phục cho ổn định.

Làn da trắng mỏng che lấp các đốt sống, từng đốt hơi nhô ra theo cử động vừa phải của cơ thể, mang đến vẻ đẹp yếu ớt mỹ cảm.

Ngoài ra, trên làn da đó có điểm vài dấu hôn, như cánh hoa đào rơi trong tuyết, diễm sắc không nói nên lời, lại kéo dài thành một chuỗi đỏ thẫm đến tận đốt sống cuối.

Mặt Trần Vãn Vãn nóng bừng.

Nhìn không ra nha...... Hạ Tu Âm mặt ngoài ôn nhu săn sóc, bên trong lại lén lút......

Trần Vãn Vãn đỏ mặt vì mình lỡ đánh vỡ chuyện khuê phòng tế nhị của Hạ Ngư, nhưng biểu tình stylist rất bình thường, không lưu tâm lắm.

Là cô đang làm quá lên à?

Nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy dấu tích như vậy.

Là chứng cứ Hạ Tu Âm...... yêu Hạ Ngư.

"Vãn Vãn?" Hạ Ngư cũng không biết sống lưng mình kiều diễm như thế nào, nàng giãn ra đường cong cơ thể, nhẹ nhàng tao nhã, tạo thuận lợi cho cho stylist điều chỉnh.

"Không...... Không có gì."

Trần Vãn Vãn đứng sau lưng nàng, nhìn vùng cổ thon trắng của nữ hài, không có cách nào nhịn tưởng tượng ra Hạ Tu Âm sẽ như thế nào đưa tay lên, để vào nhịp đập yếu ớt này.

Lại làm sao nhịn được, khi chỉ hôn xuống phần eo.

"Trần quản lý, phiền cô lấy một ít hạt dán qua đây." Stylist nhìn mấy dấu hôn nhỏ vụn trên thắt lưng nữ hài, lên tiếng nói.

Trần Vãn Vãn đứng cạnh stylist, tầm mắt vẫn còn dán vào phần lưng Hạ Ngư.

PG độ nét cao, màu trắng ngọc bích nhẹ nhàng, điểm xuyết một ít hoa hồng và màu da, tông màu nhẹ nhàng tinh tế, nội liễm đứng đắn. Nhưng phần lưng gần như trống trơn, chỉ có hai sợi thắt lưng dùng để cố định.

Tóc Hạ Ngư vẫn còn búi lên, hai phần xương b ướm trắng nõn mịn màng hiện ra toàn bộ, vài sợi tóc lung tung rơi trên đó.

Chỉ cần khẽ di chuyển mắt xuống, liền có thể thoáng thấy những vết đỏ thưa thớt, rồi dần dần hội tụ dày đặc, như thể lạc vào xương tủy, từ da thịt bên ngoài lộ ra huyết.

"Ờ......" Trần Vãn Vãn gật đầu nói, "Được."

Lúc Hạ Ngư lên sân khấu, tất cả mọi người không tự kiềm chế được mà ngưng thở.

Nữ hài thuần khiết như tinh linh kỳ ảo, tóc dài uốn đến vòng eo, mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng mịn trên lưng. Đuôi tóc không tới, hạt dán lẻ tẻ khảm lên, đem tất cả diễm sắc che lấp thỏa đáng.

Rõ ràng phần lớn da thịt đều lộ ra, nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được nàng vẫn như cũ trầm tĩnh ngây thơ, trong sáng nhã nhặn, làm cho người ta yêu thương.

Hạ Ngư phối hợp nam tinh bên cạnh tiến lên trao giải, nói vài câu phát biểu đơn giản, mỗi một biểu tình nhỏ của nàng đều bị phóng đại lên màn hình chất lượng cao, làm người ta nhịn không được kinh ngạc cảm thán.

Trần Vãn Vãn cách một đám người nhìn về phía sân khấu.

Có vài người chỉ cần thở thôi cũng có thể thu hút tất cả sự chú ý của người khác.

"Cảm ơn Hạ lão sư rất nhiều......" Nữ minh tinh cầm cúp kích động đến rơi lệ.

Hạ Ngư cong mắt, mang theo nụ cười trấn an, nhẹ nhàng tĩnh mịch, ai mà nhìn thấy dù trong lòng có kích động nóng rực đến mấy cũng phải dần dần lắng xuống.

Trần Vãn Vãn biết các nữ minh tinh rất lâu bị lão hóa, họ sẵn sàng chi đủ thứ tiền cho bề ngoài của mình, lo lắng che đậy đủ kiểu, còn phải vật lộn để có được nhiều màn ảnh hơn.

Nhưng Hạ Ngư không giống vậy.

Đi theo nàng nhiều năm như vậy, Trần Vãn Vãn cảm thấy thời gian như đình trệ trên cơ thể Hạ Ngư, trong suốt mà sặc sỡ.

Cái loại xuất trần cùng thuần khiết này thật.....

Cho nên, bạn không có cách nào để tưởng tượng rằng ở trước mắt bao người, da thịt bên trong lễ phục màu trắng cùng những hạt dán lộng lẫy kia lại tồn tại dấu vết cùng hơi thở tình ái của một người khác, giống như là tâm linh nổi lên.

Bị chiếm hữu.

Bị thuộc về.

Bị thấm nhiễm.

Bị viết nhãn lên, bị đánh dấu chủ quyền.

Tràn ngập ám chỉ, rõ như ban ngày.

Hạ Ngư uyển chuyển từ chối tay nam tinh bên cạnh đưa tới, chờ nữ hài tới góc khuất máy quay, Trần Vãn Vãn mới bừng tỉnh hoàn hồn, gọi trợ lý đi hỗ trợ giữ váy.

"Tình trạng Hạ lão sư tốt thật." Một người đại diện bên cạnh Trần Vãn Vãn nhỏ giọng nói, "Nhìn qua giống như là một cô bé mới bước vào giới giải trí, như cây hành non có thể vắt ra nước."

"Nói gì vậy, cô xem khí chất toàn thân kìa, một cô bé chân ướt chân ráo làm sao có loại năng lực này?"

"Hạ lão sư chính là diễn viên gạo cội mười mấy năm, lúc đầu cũng là tham tuyển ở ngoài đường, làm vai phụ không ít năm mới được như ngày hôm nay."

"Haizz...... Thời gian trôi nhanh thật."

Đúng vậy, thời gian trôi...... nhanh thật.

Trần Vãn Vãn theo bản năng sờ khóe mắt, nếp nhăn xuất hiện khiến cô đột nhiên giật mình.

Không phải ai cũng là Hạ Ngư.

Nhưng cô làm việc chung với Hạ Ngư lâu như vậy, liền cho rằng thời gian cũng sẽ khoan dung với mình một tí.

Sau khi kết thúc buổi lễ, Trần Vãn Vãn dự định về phòng nghỉ riêng của Hạ Ngư, cùng Hạ Ngư tán gẫu vài lịch trình sắp xếp kế tiếp.

Cô rẽ vào trong hành lang, dọc theo đường đi nghe thấy mấy nhân viên làm việc khe khẽ bàn tán, thỉnh thoảng còn xuất hiện mấy từ như "nắm tay", "Hạ Ngư" các kiểu.

Đi chưa được mấy bước, Trần Vãn Vãn liền thấy tiểu trợ lý của mình, nàng lơ ngơ theo sau Hạ Ngư, biểu tình nửa mộng nửa tỉnh.

"Chị Trần......" Tiểu trợ lý chỉ chỉ phía trước, vẻ mặt thần bí, "Nhìn xem."

Trần Vãn Vãn nheo nheo mắt.

Bên cạnh nữ hài mảnh khảnh là một bóng dáng yểu điệu khác, có lẽ là mới từ công ty qua đây, trên người mặc một chiếc váy chuyên ngành được thiết kế riêng, vòng eo lại bó sát rất đẹp, thân hình đầy đặn, thon nhỏ vừa phải.

Phải nói là ăn mặc hơi lãnh đạm, ẩn ẩn tính cách chiếm đoạt, nhưng gương mặt người phụ nữ này hết sức nhu hòa, cho nên lại thêm một vẻ phong tình khác.

Hạ Tu Âm giúp nữ hài nắm làn váy.

Ngón tay thon trắng nắm vải dệt mềm mại, chỗ khớp trên đốt ngón tay phân minh rõ ràng, nhìn thấu lớp nhiễm mộng ảo, vải bị nắm chặt trong tay như vậy.

Vai Hạ Ngư khoác một áo khoác suit kiểu nữ, dày nặng kín đáo, không còn nhìn thấy da thịt trắng như tuyết ban nãy.

"A Du, nhìn đường." Hạ Tu Âm nhẹ giọng nói.

Hạ Ngư đành phải ngoan ngoãn xoay đầu về phía trước, dư quang vẫn lén lút hướng về tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ không phải nói hôm nay bận rất nhiều việc, có lẽ sẽ không đến được sao?" Nàng nhỏ giọng, "Tới đón em có trễ nãi công việc tỷ tỷ không?"

"Sẽ không đâu." Hạ Tu Âm đáp, "So với dự kiến thuận lợi hơn một chút, tính tính thời gian, vừa lúc tới kịp."

Nên đã không ngừng gấp gáp chạy tới đây.

Trong mắt Trần Vãn Vãn, Hạ Ngư vẫn cứ khống chế không được nhìn tỷ tỷ.

Nàng cười e thẹn, mang theo xấu hổ, khóe mắt cũng chứa ngọt ý, ánh đèn sáng rực trên hành lang dài làm chói mắt giống như tất cả vầng sáng bao trùm lên.

Hạ Ngư rất ít ở trước mặt người khác cười như vậy.

Tính tình nàng dịu dàng, cười cũng nhàn nhạt, chân thành vô hại.

Trần Vãn Vãn cũng quen với nụ cười như vậy.

Mà Hạ Tu Âm, cẩn thận hộ bên cạnh nữ hài, trong mắt ôn nhu.

Giống như đang che chở tiểu công chúa nhỏ bé yếu ớt.

Cô cam tâm tình nguyện cúi đầu, vì công chúa của mình cầm lấy làn váy đắt tiền xinh đẹp.

Trần Vãn Vãn hít sâu một hơi, hốc mắt đột nhiên hơi ướt ướt.

Nhiều năm như vậy.

||||| Truyện đề cử: Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính |||||

Vẫn trước sau như một.

Hạ Ngư không cần giày thủy tinh mới có thể chứng minh thân phận của mình, nàng đã có được tình yêu nồng nàn nhất, được che chở trong trái tim nhỏ, không phải chịu đến nửa phần ủy khuất.

Thời gian luôn nguyện ý dừng lại vì một cô gái như vậy.

"Chị Trần...... Chúng ta phải nên làm gì bây giờ?" Tiểu trợ lý mới tới không lâu cất giọng hỏi ý.

Nàng biết tin đồn trong giới về tình yêu say đắm nhiều năm của Hạ Ngư và chủ tịch Hạ thị, tình thâm ý nồng, trung trinh trường tình lẫn nhau. Nhưng dẫu sao nàng vẫn chưa từng chính mắt nhìn thấy, chỉ coi đó là chuyện người ta thêu dệt nên.

Hạ Ngư thuần khiết tốt đẹp, nàng càng nguyện ý tin là Hạ Ngư xuất thân giàu có dùng tiền đập ra, cho nên tự nhiên sống trong thế giới thuần trắng, hoặc là bản tính vốn như thế...... Tóm lại, không phải bị tình yêu tẩm bổ mà sinh ra.

Trong giới giải trí, một tình yêu thuần túy, yên ắng và mãnh liệt là một chuyện rất tức cười.

Nàng vốn tưởng rằng như vậy.

"Em đi về trước, xong rồi xem qua tư liệu hồi nãy chị chia cho em." Trần Vãn Vãn nói.

Trong phòng nghỉ, Hạ Tu Âm đặt nữ hài lên ghế sô pha mềm mại, giúp nàng cởi giày cao gót.

Hạ Ngư bị tỷ tỷ nắm chân, ánh mắt ướt át nóng lên.

Trần Vãn Vãn giúp hai người đóng cửa lại.

Sau cùng liếc nhìn một cái, cô thấy, nữ hài khép mắt kề môi mình lên môi Hạ Tu Âm, lông mi dài nhẹ nhàng rũ xuống.

Một nụ hôn yên ả.