Nuông Chiều Con Dâu – Niệm Niệm Bất Vong

Chương 6




Đây là lần đầu tiên Giang Tuyết Nịnh đi làm muộn, ngoại trừ đi công tác. Công ty luôn là nơi buôn chuyện, khi nhìn thấy cô xuống từ xe chủ tịch, chỉ trong một ngày đã xuất hiện tin đồn.

Đương nhiên là không ai dám nói trước mặt Giang Tuyết Nịnh, chỉ là sau lưng có rất nhiều lời bàn tán, cô nghe được, tuy rằng ngoài mặt không quan tâm nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Mấy năm nay cô đã cống hiến biết bao nhiêu mới được thành quả như ngày hôm nay, vậy mà chỉ vì chuyện này mà tất cả đều bị phủ nhận. Họ nói rằng cô có thể ngồi vào vị trí giám đốc thiết kế trong thời gian ngắn như vậy là do cô và chủ tịch có mối quan hệ mờ ám.

Những lời bàn tán càng dồn dập khi cô sắp kết thúc công việc, Giang Tuyết Nịnh được gọi lên phòng chủ tịch. Nhiều người đang đợi xem kịch vui. Từ sáng đến giờ hai người vẫn chưa ở công ty gặp qua, không biết lúc này lại kêu cô lên làm cái gì.

Cốc cốc cốc

“Mời vào.”

“Chủ tịch ngài tìm tôi ạ?”

“Nịnh Nịnh, khi không có người ngoài thì gọi ta là ba đi.”

Trợ lý Vu vừa mới định bước ra cửa liền dừng lại, sau đó bình tĩnh bước ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Cố Thần Quang mới từ trên ghế dựa đứng lên, đi đến trước mặt Giang Tuyết Nịnh, ôm lấy cô.

“Nịnh Nịnh, những lời đồn trong công ty chắc con cũng đã biết.” Cố Thần Quang ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về.

“Ba, người cũng biết à.” Vốn dĩ Giang Tuyết Nịnh còn tính là bình tĩnh, chính là vừa ở trước mặt người đàn ông này cô đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.

“Nịnh Nịnh có phải hay không cảm thấy ủy khuất?” Cố Thần Quang là ai chứ, có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay thì sao có thể đơn giản. “Kỳ thật hôm nay là ta cố ý đưa con tới, có biết tại sao không?”

Giang Tuyết Nịnh có chút tò mò, không hiểu ý ông muốn nói, đôi mắt to long lanh ngước nhìn người đàn ông.

Cố Thần Quang yêu cực kì bộ dạng này của Giang Tuyết Nịnh, cười cười nhéo khuôn mặt của cô nói “Con có phải hay không cảm thấy đi đến ngày hôm nay đều là nỗ lực của chính mình, lại bị người khác phủ nhận, cho nên rất tức giận? Vậy nếu ta nói thành công đó có một nửa công lao của ta thì sao? Cuộc sống của con quá nhỏ bé và trong sạch, công ty là phiên bản thu nhỏ của xã hội, ai ai cũng muốn leo lên, người không có chống lưng muốn đi lên thì chăm chỉ và năng lực là không đủ.

Cô bé ngốc, ta biết con nghĩ chính mình nỗ lực để người khác tán thưởng, nhưng là không cần quá nghiêm túc, cứ làm theo ý mình. Chúng ta chỉ cần được một phần nhỏ công nhận, còn với những người không quan trọng thì không cần quan tâm.

Ta đã từng nghĩ sẽ bí mật bảo vệ con và để con tự trưởng thành, nhưng bây giờ tình hình đã khác, mối quan hệ của chúng ta mặc dù ta tự tin có thể bảo vệ con nhưng không có gì là tuyệt đối cả. Ta không thể buông con ra cho nên ta muốn giúp con nhanh chóng trưởng thành. Hãy đứng dậy thay vì chỉ ở trong một cái tháp bằng ngà voi chịu không nổi chút mưa gió.

Giống như Billy ngày hôm qua, hắn sở dĩ muốn tính kế con một cách trắng trợn như vậy vì hắn cho là con không có bối cảnh, liền nghĩ dù con phải chịu thiệt cũng không dám nói ra. Mấy năm nay cũng không ít người đánh chủ ý lên con đều bị ta giải quyết.”

Từng câu từng chữ của người đàn ông vang lên thật trịnh trọng khiến Giang Tuyết Nịnh lâm vào trầm tư. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cô chỉ có người thân, bạn bè, bạn học cùng thầy cô. Khi vào công ty, cô còn không có đến một người đồng nghiệp thân thiết. Lúc trước, cô một lòng nghĩ tới công việc, cũng không có người nào nhắc nhở cô, cô cũng cảm thấy không có gì kì lạ.

Hiện tại ngẫm lại mới phát hiện thật nhiều vấn đề, làm cô đột nhiên có chút mê man. Cố Thần Quang nhìn bộ dạng của cô không khỏi buồn cười, muốn nhéo mũi cô. Cô gái ngốc của hắn thật là ngày càng đáng yêu.

“Đừng sợ, ta sẽ không để con bị tổn thương. Bây giờ ta chỉ cần con nói cho ta biết con nguyện ý đi cùng ta không.” Cố Thần Quang vốn đã quen với bình tĩnh, lúc này cũng không khỏi có chút lo lắng. Niềm vui của đêm qua và sáng nay, hắn miễn cưỡng buông tay, nhưng hắn cũng biết con đường phía trước còn rất nhiều khó khăn. Giang Tuyết Nịnh khác với những cô gái trước đây, vì cô là người trong lòng của anh.

Giang Tuyết Nịnh nhớ tới những mảnh vụn ký ức những năm gần đây, còn có sự hoà hợp trên giường của hai người, không khỏi đỏ mặt vùi vào trong vòng tay người đàn ông, dùng tay ôm lấy anh. Cô không biết đây là thích hay là yêu, nhưng muốn cô rời khỏi người đàn ông này thì cô khẳng định sẽ rất đau khổ.