Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 7: Bạch quản gia kỳ lạ?




Viên Cổn Cổn đi theo sau lưng Bạch quản gia vào căn nhà khổng lồ họ Hắc, bản thân mình cũng sinh ra trong gia đình tiếng tăm cho nên ngoài mấy câu cảm thán thật lớn thật lộng lẫy ra thì cũng không có kinh ngạc quá lớn, sau khi đến phòng khách lớn, Bạch quản gia trầm giọng nói với một đám nữ giúp việc ở phía sau lưng : "Các cô lui xuống đi."

"Dạ, Bạch quản gia." Sau khi trả lời đều đặn, đám người bắt đầu ‘sơ tán’.

"Cô đi theo tôi." Bạch quản gia nhìn nhìn Viên Cổn Cổn ngọt ngào đáng yêu trước mắt, nhỏ giọng nói.

Viên Cổn Cổn nghe lời tiếp tục đi theo, Bạch quản gia đưa cô vào một căn phòng ngủ màu hồng, căn phòng rất lớn, vật trang trí khắp nơi đều là viền tơ, bức màn, ga trải giường, màn lụa, bàn trang điểm, cho dù nhìn xa một chút, chỉ cần là đồ vật thì mặt trên đều trang trí bằng viền tơ, đây là một căn phòng vô cùng ngọt ngào. . . . . .

Bạch quản gia không thay đổi nét mặt đóng cửa lại, cẩn thận đánh giá cô bé mới tới trước mắt, dáng người. . . . . . tròn , dáng mông không tệ, sau này có thể sinh nở tốt, bộ ngực rất đầy đặn, đoán chừng đều là thịt béo, eo không đủ nhỏ nhưng cũng không quá lớn, vòng chân không nhỏ nhưng cũng chưa đạt tới mức chân voi, cánh tay không thon dài nhưng rất thẳng tắp, khoảng cách giữa củ sen ở cánh tay vẫn còn một khoảng, hai cái móng vuốt trắng nõn nà, rất đáng yêu, móng tay không có sơn cũng không để móng dài.

Nói tóm lại, bộ phận trên thân thể của cô đáng yêu nhất chính là tay của cô, tiếp theo là khuôn mặt của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa như trứng ngỗng, một đôi mi dài khiến người ta yêu thương, lông mi dài mà cong vểnh lên, đôi mắt to lanh lợi, cái mũi nhỏ vểnh cao, môi trái tim hoàn mỹ, hé mở ra thì rất xinh đẹp, kỳ quái chính là cùng kết hợp lại tất cả thì có một cảm giác rất vô tội, giống như người khác đang ức hiếp cô vậy, khiến người ta thương tiếc, vừa thấy liền biết một cô bé ngây thơ, ok, đánh giá xong.

Viên Cổn Cổn lẳng lặng trừng mắt to nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch quản gia, nuốt nước miếng một cái, có phải . . . . . .có phải bà thích cô hay không. . . . . . Không đợi cô mở miệng hỏi, chỉ thấy Bạch quản gia vừa mới có nét mặt lạnh lùng không đổi đột nhiên biến đổi nét mặt lộ ra tươi cười gần gũi, lôi kéo tay cô, kéo cô đến bên giường: "Được rồi, con là kiểu hình mà ta thích, sau này ở trước mặt người khác thì con gọi ta là Bạch quản gia, lúc không có ai liền gọi ta là vú Bạch."

Viên Cổn Cổn chính là thuộc loại người người ta cho cô khuôn mặt tươi cười thì cô sẽ lập tức quên hết tất cả những chuyện trước đó, rất nhanh liền thân thiết thét lên: "Vú Bạch."

"Thật ngoan, thật ngọt ngào, thật đáng yêu, kêu lại một tiếng nửa." Bạch quản gia hưng phấn kêu to.

"Vú Bạch." Viên Cổn Cổn nghe lời lại gọi một tiếng.

"Đáng yêu chết người, rất muốn khi dễ con a, làm sao bây giờ?" Bạch quản gia vừa hỏi, vừa không chút khách khí lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, còn lên tiếng cảm thán: "Cảm giác thật tốt, mềm mịn , thật đáng yêu a."

Viên Cổn Cổn nhìn bà cười ngây ngô, cũng không ngăn cản động tác của bà.

Phu nhân a, tôi thích bé gái này, tôi rất rất thích a, giao cho đại thiếu gia tốt sao, Bạch quản gia vừa nhéo nhéo mặt cô, vừa cảm thán ở trong lòng, đến một lúc sau bà chơi đùa chán mới buông tay ra.

"Vú Bạch, vú là quản gia ở đây, vậy có phải sau này con theo vú làm việc hay không?" Viên Cổn Cổn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhéo đến hồng, cười ngọt ngào hỏi.

"Đúng vậy a, sau này con đi theo vú, vú bảo đảm con sẽ một bước lên trời ." Bạch quản gia vỗ vỗ bộ ngực vốn không lớn của mình.

"Vậy mỗi ngày con cần làm cái gì a?" Viên Cổn Cổn hỏi đến vấn đề cần học.

"Cái này, sau này hãy nói, con sắp xếp hành lý trước đi, lát nửa hầu hạ thiếu gia dùng cơm." Bạch quản gia nhịn không được lại nhéo mặt cô, nét mặt khi hỏi cũng thật đáng yêu.

"Hầu hạ?" Viên Cổn Cổn khó hiểu nhìn bà.

"Lát nửa con liền biết, đi sắp xếp hành lý trước, con tự làm có được không?" Bạch quản gia kéo cô đến phía trước rương.

Viên Cổn Cổn gật gật đầu, ngồi xổm người xuống, mở rương hành lý của mình ra.

"Vậy con ngoan ngoãn sắp xếp, lát nửa vú gọi người đi lấy quần áo cho con." Bạch quản gia sờ sờ đầu của cô, nhẹ cười nói.

"Quần áo?" Viên Cổn Cổn khó hiểu ngẩng đầu nhìn bà.

"Ừ, ở trong họ Hắc, mỗi loại thân phận đều có mỗi loại quần áo đặc trưng, đều là quần áo thống nhất, lát nửa con thay quần áo xong vú sẽ gọi người đưa con tới phòng thiếu gia, con gọi cậu ấy thức dậy." Bạch quản gia lộ ra tươi cười kỳ quái. . . . . .

"Được." Viên Cổn Cổn bắt đầu ngoãn ngoãn sắp xếp hành lý của mình.

"Cổn Cổn, nhớ rõ..., ngàn vạn lần không thể chạm vào người của thiếu gia, cậu ấy có bệnh lạ không thích người khác chạm vào, nếu con chạm tới cậu ấy thì con sẽ bị đánh ra ngoài như đánh Golf, mà con chính là ‘bóng’ bay." Bạch quản gia nghiêm túc dặn dò.

Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ tới cảnh kia, khẩn trương gật gật đầu.

"Còn nửa, trước mặt người ngoài con phải gọi vú là Bạch quản gia, vú Bạch chỉ có thể gọi trong đáy lòng, biết không?" Bạch quản gia nhìn bộ dáng cô ngồi chồm hỗm sắp xếp đồ trên mặt đất, không nhịn được vỗ vỗ đầu của cô, ngây thơ, thật sự rất ngây thơ.

"Biết." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào với bà.

"Tốt lắm, con làm nhanh lên a..., vú Bạch đi ra ngoài trước."

"Được, tạm biệt vú Bạch." Viên Cổn Cổn ngọt ngào nói.

"Tạm biệt, ngoan a...." Bạch quản gia xoa xoa tóc của cô, xoay người đi ra ngoài.

Viên Cổn Cổn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngẩn người nhìn rương hành lý đã mở ra, không khỏi nhớ tới lời bà vừa nói, ( nếu con đụng tới cậu ấy thì con sẽ bị đánh ra ngoài như đánh Golf, mà con chính là ‘bóng’ bay) run một cái, anh Duệ nói không sai, cái người họ Hắc gì gì đó, nhất định cô phải cách khỏi anh thật xa.