Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 2: Đi làm nữ giúp việc?




Trong phòng sách.

Viên Tịnh Lưu ngồi ở trên sô pha, lẳng lặng nhìn tấm thẻ vàng, khóe miệng giật giật, thời gian qua quá nhanh nháy mắt đã 13 năm, cũng là lúc nên thực hiện lời hứa.

"Cha nuôi, con vào được chứ." Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nhỏ giọng nói.

"Vào đi." Viên Tịnh Lưu để tấm thẻ vàng lên trên bàn, cầm lấy ly trà uống một ngụm.

Viên Cổn Cổn đứng ở trước bàn, nhỏ giọng kêu: "Cha. . . . . ."

"Ừ." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt đáp.

"Cha tìm con có việc gì sao?" Viên Cổn Cổn nhìn ông có chút chột dạ.

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Bức tranh bị xé hư mà con giấu phía sau giá sách, cực kỳ ngoài ý muốn bị cha phát hiện rồi."

Viên Cổn Cổn lui về phía sau một bước, trốn ở sau người Na Tịch Thịnh Duệ, ló đầu nhỏ ra, nhỏ giọng meo meo nói: "Con. . . . . . Con sai rồi. . . . . . Con không nên dẫn bánh trôi vào đó chơi. . . . . . Cha đừng tức giận có được hay không?"

"Yên tâm, cha tìm con không phải vì chuyện này." Viên Tịnh Lưu nhấp một ngụm trà, đặt ly trà trở về trên bàn.

"Vậy vì cái gì?" Viên Cổn Cổn thở dài nhẹ nhõm một hơi, toe toét đi ra từ sau lưng Na Tịch Thịnh Duệ, chạy tới ngồi ở bên cạnh ông, ôm cánh tay ông làm nũng.

"Bắt đầu từ ngày mai, con đến nhà tổng giám độc tập đoàn Hắc Viêm làm nữ giúp việc." Viên Tịnh Lưu đưa tay lấy lông chim và lông chó trên mái tóc dài của cô xuống.

"Nữ giúp việc? Tập đoàn Hắc Viêm?" Viên Cổn Cổn không rõ tình hình lắm, chớp chớp mắt to.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn Viên Tịnh Lưu, không nói chuyện. . . . . .

"Ừ, ngày mai sẽ có người tới đón con, bắt đầu từ ngày mai con sẽ ở lại nơi đó." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói.

"Không đi có được không? Con không muốn xa mọi người và anh Duệ." Viên Cổn Cổn không vui vểnh môi đỏ mọng lên, nhỏ giọng meo meo.

"Con không nghe lời cha nói?" Viên Tịnh Lưu nhếch mày kiếm, vẫn là giọng nói nhàn nhạt.

"Nhưng mà, con không biết làm nữ giúp việc a. . . . . . Hơn nửa, nếu con đi, đám bảo bối nhỏ của con phải làm sao bây giờ? Bọn nó sẽ nhớ con, con cũng không thể không có bọn nó." Viên Cổn Cổn có chút ủy khuất nói.

"Không biết thì phải học, còn bọn nó thì cha sẽ cho người chăm sóc thật tốt." Viên Tịnh Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, trong lòng có chút không muốn.

"Cha, con. . . . . ."

"Cha đã quyết định rồi." Viên Tịnh Lưu ngắt lời cô, vẻ mặt không cho từ chối.

Viên Cổn Cổn ủy khuất đến hốc mắt đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng nói: "Vì sao đột nhiên muốn con đến nhà người ta ở? Cha không cần con sao?"

Lòng Viên Tịnh Lưu đau buốt, giọng nói mềm nhẹ hơn: "Con đã trưởng thành nên ra ngoài rèn luyện một chút, không thể luôn đứng ở bên cạnh mọi người, nếu không thì sau này sẽ trở thành người vô dụng."

"Làm nữ giúp việc thì sau này có thể biến thành người có ích sao?" Viên Cổn Cổn khó hiểu hỏi.

"Ít nhất con có thể học được làm sao chăm sóc chính mình, quan tâm người khác, như vậy không tốt sao" Viên Tịnh Lưu giúp cô xoa xoa nước mắt chảy xuống, nhẹ giọng nói.

"Vậy con rèn luyện bao lâu mới có thể về nhà?" Viên Cổn Cổn hít hít cái mũi, meo meo nói.

"3 năm." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói.

". . . . . . . . . . . ." Viên Cổn Cổn vừa nghe, miệng mếu máo nước mắt càng rơi xuống dữ tợn hơn.

"Chờ sau khi con trở về, cha sẽ tặng con một con gấu trúc nhỏ." Viên Tịnh Lưu ‘dụ dỗ ’ nói.

Nghe vậy, Viên Cổn Cổn ngẩn người, bộ dáng rất muốn nhưng lại rất do dự. . . . . .

"Cộng thêm một con hồ ly nhỏ!" Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, kéo ra tươi cười.

"Con muốn lông trắng. . . . . ." Viên Cổn Cổn lau nước mắt, đưa ra yêu cầu.

"Được." Viên Tịnh Lưu nhẹ nhàng véo véo cái mũi của cô, trong mắt sắc bén lạnh lùng chứa đựng đầy yêu thương. Cổn Cổn, cha hi vọng con có thể tìm được hạnh phúc cho mình, tuy không biết làm như vậy với con có tốt hay không, nhưng nếu là một loại duyên phận, như thế liền cho chính mình một cơ hội đi. . . . . .