Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 174: Đây là phòng của anh!




"Thiếu gia quên rồi sao, sáu năm trước, lúc Cổn Cổn vừa tới đây thì chúng ta đều là người xa lạ của con bé, nhưng vừa mới qua bao lâu, chúng ta liền từ người xa lạ biến thành người nhà của con bé, con bé đơn thuần đáng yêu như vậy, muốn bước vào trong lòng con bé thì có bao nhiêu khó chứ." Quản gia Bạch cười cười, cầm lấy khay bạc đứng lên.

"Không giống! Bây giờ cố ấy không nghe lời chút nào!" Hắc Viêm Triệt nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy ngài liền chiều con bé một chút, cưng chiều con bé một chút, đừng luôn nổi giận, như vậy sẽ làm con bé không dám tới gần ngài, ngài muốn như vậy sao?"

Hắc Viêm Triệt mấp máy môi, không nói gì.

"Thiếu gia, ngài ức hiếp Cổn Cổn lâu như vậy, cũng nên để tình hình hòa nhau một chút? Coi như con bé đang làm nũng với ngài là được." Quản gia Bạch cười cười, bởi vì trên mặt anh thay đổi vặn vẹo rất đáng yêu.

"Ức hiếp? ! Vú cảm thấy trước kia tôi không tốt với cô ấy?" Hắc Viêm Triệt nghe thế lập tức bất mãn nhăn lại mày.

Quản gia Bạch chỉ cười không nói.

"Phiền chết rồi !" Hắc Viêm Triệt mắng một tiếng, đi xuống lầu.

Quản gia Bạch nhìn bộ dáng vội vàng kích động của anh lắc lắc đầu, hai đứa nhỏ này...Vẫn phải nấu nhừ đây.

Ban đêm, Viên Cổn Cổn tắm rửa xong nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn ảnh cưới, nét mặt như vậy, trước kia bọn họ rất yêu nhau sao? Nếu giữa bọn họ thật sự là hạnh phúc giống như bức ảnh, vì sao cô phải đi? Trên ảnh chụp dường như là cô rất hạnh phúc, rất thỏa mãn, nhất định là trước kia cô yêu người đàn ông này rất sâu đậm.

"Đang nghĩ cái gì?"

Một câu nói kéo Viên Cổn Cổn từ trong suy nghĩ trở về, liền giật mình nhìn nam chính trong hình đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng bị dọa của cô, nhàn nhạt nói "Sợ anh như vậy?"

"Anh đột nhiên xuất hiện đương nhiên là em sẽ sợ, anh đi thế nào mà cũng không có tiếng động..." Viên Cổn Cổn ngồi dậy hơi oán giận bĩu môi.

"Chúng ta nói chuyện." Hắc Viêm Triệt ngồi vào bên cạnh cô, thờ ơ nói.

Viên Cổn Cổn gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên, giống như học sinh đang chờ thầy giáo giảng dạy.

"Anh là người báo, có được khả năng đặc biệt, vốn là sống lâu từ 600 đến 700 năm, nhưng do quan hệ huyết thống của cha anh, anh không già không chết, mà em là một người bình thường, bởi vì kết hôn với anh, ký kết 'khế ước trọn đời' cho nên cũng có được thân thể không già không chết, về phần thằng nhóc thối kia, rất rõ ràng là kế thừa dòng máu của anh, vào lúc con năm tuổi sẽ bắt đầu biến thân lần đầu tiên, giờ phút này phải có anh ở bên cạnh con tự mình dạy, bằng không sẽ có nguy cơ chết non." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, không ngoài dự tính nhìn vẻ mặt mơ màng của cô.

Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mới hỏi "Không phải không già không chết sao? Vì sao sẽ chết non?"

"Điều kiện trước tiên là con phải sống qua năm tuổi." Hắc Viêm Triệt không biểu cảm trả lời.

"Vậy làm sao bây giờ? Hách Hách sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Viên Cổn Cổn sốt ruột hỏi.

"Ở bên anh liền sẽ không." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, hơi ghen tị khi cô sốt ruột vì người khác.

Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng thở ra nhỏ giọng thì thào "Nguy hiểm thật... Nếu không phải lần này gặp anh, đến lúc Hách Hách năm tuổi năm chẳng phải là sẽ nguy hiểm sao, thật sự là may mắn..."

"Anh nói cho em biết bí mật đó, có phải em cũng nên nói với anh chút gì không?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt.

"Anh muốn biết cái gì?" Viên Cổn Cổn ngốc nghếch mắc mưu.

"Anh hỏi, em sẽ thành thật trả lời?"

"Chỉ cần em biết." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Em và Na Tịch Thịnh Duệ ngủ cùng nhau?" Hắc Viêm Triệt đè nén không vui trong lòng xuống.

"..." Viên Cổn Cổn nhìn anh, đỏ mặt.

"Đúng? Hay không?"

"Đúng..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng đáp.

"Làm tình không?" Hắc Viêm Triệt gần như là hung tợn phun ra ba chữ kia.

"Không...không có..." Viên Cổn Cổn ấp úng, bị ánh mắt sắc bén của anh đâm thủng.

"Hôn môi?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.

"Anh...Anh..." Mặt của Viên Cỏn Cổn đỏ giống như bị người ta nấu chín, lắp bắp nói không nên lời.

"Có đúng hay không?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.

Viên Cổn Cổn quay đầu tránh né ánh mắt anh.

"Hừ." Hắc Viêm Triệt nặng nề hừ lạnh một tiếng, nằm ở trên giường đưa lưng về phía cô.

Viên Cổn Cổn bóng lưng anh cương tại chỗ không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Qua một lúc lâu, Hắc Viêm Triệt còn không có ý ngồi dậy, Viên Cổn Cổn không nhịn được đẩy nhẹ vào anh nhỏ giọng meo meo "Anh đừng ngủ, muốn ngủ thì về phòng anh ngủ đi."

"Đây là phòng của anh." Hắc Viêm Triệt xoay người không vui nhìn cô, tức giận kéo chăn qua phủ lên người.

"Nhưng rõ ràng anh nói đây là phòng của em." Viên Cổn Cổn bất mãn trề miệng, tính trẻ con đoạt lấy chăn trên người anh, ôm vào trong ngực.

"Nói nhảm, chúng ta là vợ chồng, phòng của em đương nhiên chính là phòng của anh, đưa chăn cho anh." Hắc Viêm Triệt vừa nói vừa vươn tay đến đoạt chăn trong lòng cô.

"Không cho... Anh đổi phòng khác, em thích phòng này." Viên Cổn Cổn ôm chặt chăn chơi xấu xoay người đưa lưng về phía anh, đề phòng không cho anh cướp lại.

"Anh không đổi, anh cũng thích phòng này." Hắc Viêm Triệt ôm cô từ sau lưng, gãi ngứa cô.

"A... Đừng gãi, em ngứa..." Viên Cổn Cổn lập tức nhích tới nhích lui giống như bọ chét, vừa trốn vừa không nhịn được cười.

"Hư, em kêu lớn tiếng như vậy không sợ đánh thức thằng nhóc thối kia sao?" Hắc Viêm Triệt vươn tay che miệng Viên Cổn Cổn, nhìn hai gò má ửng hồng, mắt to sáng lấp lánh của cô.