Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, khuôn mặt đỏ rực.
Hắc Viêm Triệt vươn tay lau nước mắt cô, hôn lên mặt co, "Vậy một lần nửa."
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức lắc đầu đẩy anh ra.
"Ngoan, nghe lời." Hắc Viêm Triệt từ trên người cô lật xuống, để thân thể cô nghiêng một chút, ôm cô từ phía sau lưng, động người một cái lại tiến vào vươn hoa ướt át ấm áp..
"Hu hu..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nức nở, nắm chặt tay anh.
Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng, bắt đầu một trận 'xâm lược' khác ...
Buổi chiều ngày hôm sau, toàn thân Viên Cổn Cổn đau nhức tỉnh lại ở trong lòng Hắc Viêm Triệt, lắc lắc cái đầu hơi nặng nề, phát ra tiếng than rất nhỏ.
Hắc Viêm Triệt mở mắt tím, nhìn bộ dáng cô vừa tỉnh dậy, tâm trạng rất tốt.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn khuôn ngực gợi cảm trần trụi trước mắt, ngẩn người, lập tức cúi đầu nhìn nhìn mình, mở to hai mắt nhìn, "Đây... Đây...Đây..."
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng căng thẳng đến đỏ mặt cà lăm của cô, nhàn nhạt nói, "Cái này, tên khoa học là dấu hôn."
Viên Cổn Cổn nhìn anh, vươn tay ôm lấy bộ ngực trần trụi của mình, "Anh... Anh... Anh...Em...Em...Em..."
"Làm tình." Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Mặt của Viên Cổn Cổn đỏ như cà chua, không biết nên nói cái gì.
Hắc Viêm Triệt xốc chăn đứng dậy, không để ý bản thân trần trụi, cầm lấy áo ngủ bên cạnh mặc vào rồi đi vào phòng tắm.
Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của anh, lấy chăn trùm lấy mặt mình, không nhớ chút gì sau đêm tân hôn, có lẽ trên thế giới này cũng chỉ có cô thôi... Hu hu...
Một lúc sau, Hắc Viêm Triệt từ phòng tắm đi ra, xốc chăn lên bế cô vào phòng tắm, bỏ vào bồn tắm.
"Không..." Viên Cổn Cổn vội vàng bắt lấy tay anh, cô vẫn có cảm giác sợ hãi đối với nước.
Hắc Viêm Triệt cởi quần áo ra bước vào bồn tắm, bế cô đặt lên người.
Viên Cổn Cổn đỏ mặt ôm cổ của anh.
"Muốn đi đâu chơi?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.
"Hả?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn anh.
"Tuần trăng mật." Hắc Viêm Triệt cầm lấy tinh dầu ở bên cạnh nhỏ vài giọt lên trên tay, xoa xoa lưng của cô.
"Nước Pháp." Viên Cổn Cổn nói mà không cần suy nghĩ.
Hắc Viêm Triệt híp mắt tím lại, không nói gì.
Viên Cổn Cổn bẹt bẹt miệng, "Anh quyết định là được rồi, dù sao đi đâu cũng được, có anh đi cùng em là được."
Hắc Viêm Triệt dùng sức vừa phải xoa xoa sống lưng của cô, nhìn nhìn cô, nhàn nhạt nói, "Vậy không đi."
"Dạ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, không có ý kiến.
45 phút sau, Hắc Viêm Triệt dùng khăn lông gói Viên Cổn Cổn lại ôm ra phòng tắm, ném cô ở trên giường, "Sấy tóc."
Viên Cổn Cổn nhìn bóng dáng của anh đi ra cửa, nhỏ giọng hỏi "Anh đi đâu?"
"Lầu dưới."
"Dạ." Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng đáp, anh không vui sao ? Là vì vừa rồi cô nói muốn đi nước Pháp sao?
Nửa tiếng sau, quản gia Bạch đẩy một toa xe thức ăn đến.
"Vú Bạch, chào buổi sáng." Viên Cổn Cổn cười chào hỏi bà.
"Bây giờ là buổi chiều, không còn sáng nửa." Quản gia Bạch sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng nói.
Viên Cổn Cổn ngượng ngùng đỏ mặt, không nói gì.
"Mau ăn đi, nhất định là đói bụng rồi." Quản gia Bạch đẩy toa xe thức ăn đến bên cạnh cô, cười dọn dẹp thức ăn thừa tối qua.
"Triệt đâu?" Viên Cổn Cổn cầm lấy ly sữa uống một ngụm nhẹ giọng hỏi.
"Thiếu gia ở phòng sách, đợi lát sẽ đến."
"Dạ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, bắt đầu ăn.
Quản gia Bạch dọn dẹp xong, nhìn tướng ăn đáng yêu của cô, lấy bưu phẩm ở tấng dưới xe thức ăn đi đến bên cạnh cô đưa cho cô, "Cổn Cổn, đây là của con."
"Của con?" Viên Cổn Cổn tiếp nhận, nhìn nhìn.
"Ừ, con từ từ ăn, vú đi ra ngoài." Quản gia Bạch cười cười, xoay người cầm lấy trên bát đũa đã thu dọn đi ra ngoài.
Viên Cổn Cổn nhìn bưu phẩm, mới phát hiện là từ nước Pháp gửi tới, ngẩn người, mở ra, đập vào mắt chính là hộp chocolate mà cô thích nhất và một cái di động mới, cầm điện thoại ra ấn phím mở máy, một tiếng nhạc vang lên, là một tin nhắn, mở ra, một hàng chữ rõ ràng xuất hiện trước mắt cô, .(Cổn Cổn, tân hôn vui vẻ, anh yêu em. )
Tim, xoắn chặt đay đớn, nước mắt, không hề báo động trước mà chảy xuống, nhắm chặt mắt, để điện thoại ôm ngực, anh Duệ...
Lúc Hắc Viêm Triệt trở lại phòng, Viên Cổn Cổn ngồi dựa vào đầu giường ôm chân của mình, lẳng lặng nhìn di động trên giường, thấy anh vào, vội vàng cầm điện thoại lên, "Triệt... Đây..."
"Cơm nước xong rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt ngắt lời cô, nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lắc lắc đầu.
Hắc Viêm Triệt cười lạnh, "Vậy còn đứng lỳ ở đây, chờ anh hầu hạ em?"
Viên Cổn Cổn nhìn vẻ mặt không vui của anh, nuốt nuốt nước miếng xuống ngồi vào trên ghế dựa, bắt đầu ăn.
Hắc Viêm Triệt giật lấy di động cô cầm chặt, khiến cho cô hoảng sợ, "A..."
"Kêu la cái gì." Hắc Viêm Triệt nhíu mày, để điện thoại ở trên bàn.
Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng thở ra, dè dặt cẩn thận nhìn anh.