Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 1 - Chương 4: Tướng ăn đáng yêu? !




Trong phòng ăn

"Cổn Cổn, ăn ngon không?" Khấu Lê Lạc vui vẻ nhìn bộ dáng ăn của quả cầu nhỏ trước mắt, đứa bé thật đáng yêu , ăn một chút cũng có thể lam2 cho cô cười đến vui vẻ như thế, giống như trên thế giới này không có việc gì có thể làm cho cô vui vẻ như vậy...

"Ăn ngon, sao dì Lê không ăn?" Viên Cổn Cổn vừa gặm cánh gà vừa cười ngọt ngào nhìn về phía Khấu Lê Lạc.

"Bởi vì dì Lê cảm thấy bộ dáng khi ăn của Cổn Cổn thật đáng yêu cho nên cũng quên ăn."

Khấu Lê Lạc mỉm cười giúp cô bé lau miệng và quần áo dính dầu mỡ.

Viên Cổn Cổn để cánh gà trong tay xuống, vươn tay cầm một cái đưa tới bên miệng Khấu Lê Lạc: "Dì cũng ăn đi, mẹ cháu nói qua, không ăn bữa sáng sẽ không xinh đẹp, dì xinh đẹp như vậy, không thể biến thành không xinh đẹp ."

Khấu Lê Lạc bị lời nói ngây thơ của cô bé chọc cho cười, nhận lấy cánh gà trong tay cô bé cũng bắt đầu ăn.

Hắc Viêm Tước cau mày nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt, trong lòng cực kỳ khó chịu, cô gái chết tiệt này luôn coi lời anh nói như gió thổi qua tai, đi vào tai trái thì ra tai phải.

"Chú Tước, chào buổi sáng." Đột nhiên Viên Cổn Cổn nhìn về phía sau Khấu Lê Lạc, cười ngọt ngào nói.

Khấu Lê Lạc sửng sốt...Anh thức dậy a... vội vàng quay đầu, cười gượng nhìn anh: "Ông xã, chào buổi sáng, sao anh không ngủ nhiều một chút ."

Hắc Viêm Tước kéo nhẹ khóe miệng, đi đến bên người cô: "Lạc nhi, dường như em không để lời nói tối qua của anh ở trong lòng."

"Nào có..." Khấu Lê Lạc nhỏ giọng ngập ngừng nói.

"Anh đã nói trước khi anh rời giường thì không cho phép em xuống giường, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả, em có để trong lòng sao? Hay lả em cho rằng anh nói đùa ?" Tay của Hắc Viêm Tước chơi đùa vuốt ve mái tóc dài trắng bạc của cô, khóe miệng mỉm cười tà tứ mà mị hoặc ...

"Tước! Cổn Cổn còn ở đây..."Khuôn mặt Khấu Lê Lạc ửng hồng nhìn anh...người đàn ông này quá tà ác ...

"Yên tâm, căn bản là cô bé không nghe." Hắc Viêm Tước nhìn quả cầu nhỏ đang ăn rất vui vẻ kia, cô bé kia rất có khả năng ăn uống....

Khấu Lê Lạc quay đầu nhìn về phía Viên Cổn Cổn....chỉ thấy hai tay nhỏ trắng trẻo mập mạp của cô bé gắt gao cầm cánh gà, hàm răng trắng nhỏ cố gắng ‘phấn đấu’... ăn rất ngon miệng...

"Tiểu giặc lùn!" Hắc Viêm Tước không vui thấp giọng gọi.

"Là Khấu không phải giặc!" Khấu Lê Lạc quay lại tức giận nhìn anh.

"Đừng dài dòng, em nói, anh nên phạt em như thế nào?" Hắc Viêm Tước nhướng mày kiếm, không để kháng nghị của cô vào mắt.

"Anh!....Được thôi....Lần sau em sẽ không như thế nửa, em sợ Cổn Cổn rời giường đói bụng thôi."

Khấu Lê Lạc ủy khuất chép miệng.

"Hừ" Hắc Viêm Tước hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Khấu Lê Lạc làm nũng kéo kéo quần áo của anh, nhỏ giọng nói: "Đừng nóng giận có được hay không, ngồi xuống ăn bữa sáng đi."

Hắc Viêm Tước nhìn nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh cô bắt đầu dùng cơm.

Khấu Lê Lạc thè lưỡi, tiếp tục ăn bữa sáng của mình, còn thường giúp Viên Cổn Cổn kẹp rau, lau chùi miệng...

Mà Viên Cổn Cổn chỉ là cười ngọt ngào mà ăn ăn ăn ...ăn cực kỳ vui vẻ…mà không biết trong nhà cô bé sắp sụp đổ.