Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 93: Nhà họ Lý khai trương




“Nghe tin gì chưa? Bên phố Đại Chính có một cửa hàng quần áo mới khai trương đấy, có đi xem không?”

“Không đi đâu! Tôi vẫn thích mua ở Dĩ Nam hơn, đồ ở Dĩ Nam đẹp nhất.”

“Vậy thì cậu chưa biết rồi, cửa hàng mới mở cũng nhập hàng giống Dĩ Nam, Dĩ Nam có, nó cũng có. Hơn nữa giá cả còn thấp hơn Dĩ Nam năm mao đấy. Tuy rằng năm mao không nhiều lắm, nhưng vẫn là tiền, có thể mua cho con trai tôi thêm món đồ chơi. Hôm nay cửa hàng bên đó khai trương, còn tổ chức hoạt động rút bao lì xì đấy! Đi đi, chúng ta đi đua vận may!”

“Thật à? Vậy tôi cũng đi!”

“Tôi đi với! Tôi cũng đi xem thử, đúng lúc tôi đang muốn mua một chiếc áo khoác!”

……

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều kích động muốn tới “Hòa Ký”, khách đến đầy nhà.

Nhìn một đám khách hàng tới cửa, từng khoản tiền nhập quỹ, người nhà họ Lý đều cười miệng ngoác đến tận mang tai.

Các cửa hàng khác trên con phố này cũng sôi trào, vừa tò mò tới gần nói lời khách sáo muốn tìm hiểu nhà họ Lý lấy được tin tức về nguồn cung cấp từ chỗ nào, vừa chạy tới Dĩ Nam, mở miệng bất bình thay cho Cố Nam Sóc, thật ra là muốn chê cười hắn.

Cố Nam Sóc trấn định tự nhiên, không hoang mang chút nào, nên làm gì làm đó, không bị ảnh hưởng.

Có người hỏi: “Ông chủ Cố, không nghĩ cách à? Cứ tiếp tục như vậy, cửa hàng này của cậu còn buôn bán thế nào? Hay là cũng giảm giá đi. Không phải bên kia bán mỗi món chỉ thấp hơn cậu năm mao sao? Cậu cũng hạ giá bằng bọn họ! Bán rẻ chút vẫn tốt hơn không bán ra được.”

Cố Nam Sóc lắc đầu, hắn không chơi chiến thuật giá cả, cũng không cần dùng tới chiến thuật ấy.

Ông chủ Viên cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao cậu không nóng nảy chút nào thế?”

Tròng mắt ông ấy chuyển một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu còn vũ khí bí mật nào chưa dùng tới hay không?”

“Ai! Cậu Cố, cậu làm gì thế? Định đóng cửa à?”

Cố Nam Sóc đóng cửa lại, dán tờ giấy trước cửa: Chủ quán có việc, tạm nghỉ bán hàng năm ngày.

Năm ngày, đủ để nhà họ Lý phát hiện vấn đề rồi.

Hắn vung tay lên, chào tạm biệt mọi người: “Các vị về làm việc của mình đi, tôi phải về nông thôn vài ngày, không nói chuyện với mọi người nữa.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Hòa Ký.

Bận rộn một ngày, ông Lý và vợ mình bỏ hộp tiền ra đếm, vậy mà có hơn bảy trăm! Doanh thu một ngày của bọn họ chưa bao giờ cao như thế!

“Phát tài rồi! Phát tài rồi! Lần này chúng ta phát tài thật rồi!”

Ông Lý trừng mắt lườm vợ mình một cái: “Nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe thấy!”

Bà Lý vẫn vui mừng khôn xiết: “Tôi biết rồi! Tôi cẩn thận mà!”

Bà ta vô cùng vui vẻ nắm c.h.ặ.t t.a.y con dâu thứ hai, nói: “Lần này may mà có con Hai, vẫn là con thông mình, nghĩ ra được cách tìm em họ mình, bảo em họ tới Dĩ Nam làm thuê, lấy được tin tức nguồn cung cấp hàng về cho chúng ta.”

Con dâu thứ Hai cười tủm tỉm nói: “Đều là việc con nên làm, con cũng là một phần tử trong cái nhà này, đương nhiên phải tận tâm tận lực rồi. Nhưng mà… Mẹ, trước đó để thuyết phục em họ, con đã hứa với cô ấy, sau khi xong việc sẽ cho cô ấy năm mươi đồng.”

“Này! Còn không phải là năm mươi đồng sao?”Bà Lý rút ra sau tờ mười đồng đưa qua: “Năm tờ đưa cho cô ta, tờ còn lại là khen thưởng cho con. Con đừng chê ít, số tiền còn lại mẹ với cha con còn phải giữ lại làm vốn quay vòng trong tiệm, cũng đừng cảm thấy không thoải mái vì tiền trong nhà đều do mẹ với cha quản lý. Cha mẹ chỉ có ba đứa con trai, sau này tất cả tài sản còn không phải là của mấy đứa các con sao?”

Lời này không sai, nhưng đứa con trai nào được nhiều, đứa con trai nào được ít vẫn chưa chắc chắn.

Ba cô con dâu, mỗi người ôm một tâm sự riêng.

Bà Lý cất hộp tiền đi, quay đầu hỏi: “Mẹ thấy Dĩ Nam đóng cửa, ông chủ Cố về quê à?”

Hai mắt ông Lý nhăn lại, có chút bất an: “Tôi luôn cảm thấy việc này không thích hợp lắm.”

Bà Lý tức giận lườm ông ta một cái: “Hôm nay chúng ta buôn bán tốt như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy, ông còn cảm thấy không thích hợp?”

Ông Lý lắc đầu: “Không phải chuyện này. Ý tôi là cửa hàng của ông chủ Cố bên kia, sao cậu ta lại đóng cửa?”

“Nhà chúng ta bán rẻ hơn khiến cậu ta không có khách vào xem, mở cửa hàng ra cũng ngồi đó, không đóng cửa còn có thể làm gì?” Thôi Viện hừ một tiếng, nói.

Khoảng thời gian này, không phải chị ra xảy ra chuyện, cũng là nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện, chị ta bị vạ lây không ít, tất cả đều trách ai? Không phải đều do nhà họ Cố sao? Có chuyện nào là không phải do nhà họ Cố gây ra? Nhưng đám đầu sỏ gây tội nhà họ Cố kia lại không vấn đề gì, vẫn ăn ngon sống tốt, cao chị ta có thể dễ chịu? Đặc biệt là Cố Nam Thư! Bây giờ đối phương càng không thèm để chị ta vào mắt!

Vênh váo cái gì? Còn không phải ỷ vào có nhà mẹ đẻ tốt sao? Bây giờ nhà chồng chị ta cướp hết khách của Dĩ Nam rồi, xem bọn họ còn tiếp tục sống thoải mái được hay không? Một người phụ nữ đã ly hôn, để chị ta xem xem, không có em trai chống lưng, Cố Nam Thư còn có thể tìm được loại đàn ông nào.