Cố Nam Thư cầm lọ rượu thuốc từ trên lầu bước xuống, vén chân quần Cố Nam Huyền lên, xoa thuốc giúp em gái: “Trước kia chị từng học một chút từ chỗ chú Hồ trong thôn, không lợi hại lắm, nhưng vẫn đủ để chữa mấy vết thương nho nhỏ này. Không bị thương vào xương cốt, nhưng bị trẹo hơi nặng, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày mới khỏe lại.”
Cố Nam Sóc lập tức nói: “Mai anh sẽ tới trường học, xin nghỉ giúp em.”
“Vâng!” Cố Nam Huyền không phản đối, ngược lại hỏi thăm Cố Nam Thư: “Chị Hai, mấy ngày nay tới tiệm làm việc đã quen chưa? Tiệm may nhà họ Lý nằm ngay đối diện, Thôi Viện có qua gây phiền toái cho chị không?”
“Dù chị ta muốn, cũng phải xem có bản lĩnh ấy hay không! Trước kia nể mặt Thôi Hoành Chí, không thể cãi nhau ầm ĩ, quá khó coi. Bây giờ chị đã xé rách mặt với nhà họ Thôi rồi, ai thèm để ý tới chị ta? Chị ta dám tới gây phiền toái, ném thẳng ra ngoài là được!”
Thấy chị gái nói như vậy, cam rthayas chị ấy sẽ không bị Thôi Viện bắt nạt, Cố Nam Huyền cười rộ lên: “Chị Hai uy vũ!”
Cố Nam Thư vỗ đầu cô một cái: “Em học hành chăm chỉ là được, không cần em phải nhọc lòng mấy chuyện này. Chị đi nấu cho em bát canh gừng, dù sao cũng đã rơi xuống nước, uống một bát đề phòng cơ thể ngấm lạnh.”
“Để em nấu cho! Chị tiếp tục xoa cho Nam Huyền đi!”
Nói xong, Cố Nam Sóc đứng dậy đang định đi về phía nhà bếp, trong khoảnh khắc khi hắn xoay người, khóe mắt mơ hồ nhìn thấy một góc áo lóe lên từ sau cây cột trên con phố đối diện. Hắn dừng chân, lập tức chuyển hướng đi qua bên đó, sau cây cột trống rỗng không có thứ gì, hắn lại nhìn trái nhìn phải khắp con hẻm, cũng không có gì cả. Cố Nam Sóc khẽ nhíu mày, xoay người vào phòng.
Cố Nam Thư, Cố Nam Huyền thấy thế đều không hiểu ra sao: “Làm sao vậy?”
“Không sao! Khả năng là hoa mắt.”
Phía bên kia.
Cố Kiều vội vàng chạy xa ba con phố, khi quay đầu lại, không nhìn thấy ai đuổi theo mình mới thả lòng. Cô ta vịn tường, há miệng thở dốc, lẩm bẩm nói thầm: “May mà cậu cảnh báo kịp thời, chúng ta mới không bị phát hiện. Ông chú họ này quá nhạy bén rồi!”
Một giọng nói chỉ cô ta có thể nghe thấy, mang âm sắc điện tử vang lên trong đầu: “Kiến nghị ký chủ lần sau chú ý. Hành vi nhìn lén này không có bất kỳ trợ giúp đối với việc thu thập năng lượng của chúng ta.”
Cố Kiều không tán đồng lời này: “Tôi chỉ muốn hiểu thêm về bọn họ, để có thể tiến hành bước tiếp theo. Cậu chắc chắn trong tay bọn họ có đồ chúng ta muốn chứ?”
“Chắc chắn! Từ khi Ký chủ và Cố Nam Huyền vào nhà, tôi đã cảm nhận được năng lượng d.a.o động, đồng nhất với năng lượng còn sót lại ở nhà cũ của bọn họ trong thôn. Mong ký chủ mau chóng lấy được vật dẫn năng lượng!”
Cố Kiều hít sâu một hơi: “Nếu trong tay bọn họ có vật dẫn năng lượng, vì sao cậu không nói sớm. Nếu ở trong thôn, tôi còn có thể nghĩ cách. Bây giờ bọn họ đã dọn tới huyện thành rồi, từ trước tới nay tôi không hề lui tới với bọn họ, cậu bảo tôi phải lấy thế nào?”
“Trước đây hệ thống chưa thăng cấp, không cách nào biết được.
Cố Kiều chán nản: “Cậu có biết muốn thăng cấp phải cần bao nhiêu năng lượng không? Tôi tích cóp ba năm mới tích cóp đủ năng lượng, đưa cậu từ cấp một lên tới cấp hai. Lại tích cóp thêm bốn năm, mấy ngày trước mới đưa được cậu lên tới cấp ba. Mỗi cấp sau này, muốn thăng cấp lại cần năng lượng lớn hơn gấp bội. Tôi đã rất cố gắng rồi.”
“Sửa đúng một chút. Năng lượng mấy năm nay dùng để thăng cấp hệ thống, 80% đến từ hạt châu, 20% mới là năng lượng ký chủ tích cóp thêm vào.”
Cố Kiều:……
Mẹ kiếp! Có cần thẳng thắn như vậy không?
Cô ta bĩu môi, không vui nói: “Hạt châu năng lượng cũng là của tôi!”
Cố Kiều vươn tay cầm lấy hạt châu màu trắng đang đeo trên cổ.
Bảy năm trước, cô ta vẫn là đứa con gái không được cả nhà yêu thích, vóc dáng nho nhỏ, vác theo cái rổ lớn, giữa ngày nắng nóng mang thức ăn và nước uống ra đồng cho người lớn. Trên đường về nhà té ngã một cái, nhặt được hạt châu này bên bờ ruộng, đồng thời một giọng nói cũng vang lên: Nhận được năng lượng kích hoạt hệ thống vận may, đang trong quá trình khởi động, xin ký chủ chờ trong chốc lát.
Ngày hôm đó, có rất nhiều thứ làm đảo điên nhận thức của cô ta, cuộc sống của cô ta cũng bắt đầu thay đổi.
Theo hệ thống nói, nó là sản vật của nền văn minh cấp cao. Khi cô ta vừa sinh ra đã trói định cô ta làm ký chủ, nhưng vì không đủ năng lượng, vẫn luôn rơi vào trạng thái ngủ đông, không có cách nào khởi động hệ thống, mãi cho tới khi cô ta nhặt được hạt châu màu trắng.