Cố Kiều đỡ Cố Nam Huyền ngồi xuống, lại rót cho cô ly nước ấm. Trên tóc hai người vẫn còn vương bọt nước.
Thấy Cố Nam Thư ở bên cạnh, Cố Nam Sóc đến gần hỏi: “Sao cô ta lại ở đây?”
Cố Nam Thư lắc đầu: “Chị cũng vừa về. Chỉ trước em có một lát, không rõ lắm!”
Cố Nam Sóc bước lên phía trước, ngồi xổm người xuống nhìn chân phải Cố Nam Huyền: “Làm sao vậy?”
“Chị Hai, anh Ba, hai người đừng lo lắng, chỉ bị trẹo một chút thôi, không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa là khỏi rồi.”
Cố Kiều cúi đầu, mặt lộ vẻ áy náy: “Đều do cháu không tốt. vì cháu nên cô Huyền mới bị thương, cháu xin lỗi.”
Cố Nam Sóc nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Cố Nam Huyền và Cố Kiều, nhưng không lập tức dò hỏi.
Cố Kiều đang định giải giải thích rõ ngọn nguồn, thì nghe thấy Cố Nam Sóc nói trước: “Bây giờ vẫn là thời gian đi học nhỉ? Nam Huyền đã có tôi với chị Hai con bé chăm sóc rồi, cô về trường học đi, việc học quan trọng hơn.”
Cố Kiều há miệng, lại bị ép nuốt trở vào mấy lời sắp phun ra. Cô ta ấp úng, hình như muốn nói gì đó.
Cố Nam Sóc lại giành quyền nói trước: “Nếu chú Tư nhà cô không nhìn thấy cô sẽ sốt ruột đấy, để người nhà cô biết cô ở chỗ chúng tôi, sợ là lại cái cọ lung tung.”
Quan hệ giữa hai nhà không tốt, Cố Nam Sóc lại nói tới nước này rồi, những lời Cố Kiều định nói ra lại không thể tiếp tục nói nữa, đành phải ra về. Đi được hai bước, giống như vừa nhớ tới điều gì đó, cô ta quay đầu lại, mở miệng: “Cô Huyền, cô có thể giữ bí mật giúp cháu chuyện giữa cháu và Chu Bình không? Chu Bình thích cháu, nhưng cháu không thích cậu ta chút nào. Cháu còn nhỏ, còn là học sinh, cháu chỉ muốn học tập thật giỏi, sau này khi đỗ đại học thôi. Cháu không muốn yêu đương.”
“Điều kiện nhà Chu Bình rất khá, cha cậu ấy làm ở sở điện, mẹ làm ở hội phụ nữ. Nếu để cha mẹ, ông bà nội cháu biết,c hắc chắn bọn họ sẽ ép cháu tạm nghỉ học gả qua đó. Cháu không muốn thế. Cho nên cô có thể giữ bí mật giúp cháu được không?”
Cố Nam Huyền gật đầu: “Đây là việc riêng của cô, cô yên tâm, tôi sẽ không ra ngoài nói bậy.”
Cố Kiều lại nhìn về phía Cố Nam Sóc và Cố Nam Thư đang ở bên cạnh.
Hai chị em liếc nhau: “Chúng tôi không hứng thú với việc riêng của cô.”
Cố Kiều nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng, môi hơi cong lên, nở nụ cười xán lạn đầy sức sống: “Cảm ơn!”
Đợi cô ta đi khỏi, Cố Nam Sóc mới hỏi: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Cố Nam Huyền rất bất đắc dĩ: “Giữa trưa hôm nay, cháu nhìn thấy cô ta tranh chấp với một bạn họ cnam ở bên bờ hồ sau núi trong trường học. Hình như cô ta định đi, bạn học nam kia rất kích động, giữ chặt cô ta lại. Hai người lôi lôi kéo kéo, không biết sau đó vì sao, cô ta lại bị ngã vào trong hồ. Bạn học nam kia cũng không đáng mặt đàn ông, nhìn thấy cảnh tượng ấy lại sợ tới mức kinh hoảng thất thố, nhanh chân chạy mất. Em còn có thể làm sao?”
“Cố Kiều bơi không giỏi lắm, không tự mình bơi lên được. Chưa nói tới tốt xấu gì chúng ta cũng là thân thích, dù là người xa lạ, em cũng không thể thấy c.h.ế.t không cứu, nên đã nhảy xuống nước vớt cô ta lên. Khi lên bờ, có thể là vì quá sợ hãi, nên cô ta nắm chặt lấy em, dùng sức quá lớn, khiến em không đứng vững, mới bị trẹo chân. Sau đó em mới biết, bạn nam kia thích Cố Kiều, muốn Cố Kiều làm bạn gái mình, nhưng Cố Kiều không đồng ý nên mới xảy ra tranh cãi.”
Sắc mặt Cố Nam Sóc trở nên ngưng trọng. Cố Nam Huyền cho rằng hắn giận mình, lập tức kéo áo hắn làm nũng: “Anh, anh xem có phải em vẫn khỏe mạnh bình thường không vấn đề gì sao? Bây giờ thời tiết không lạnh lắm, nước hồ không nhiều tính hàn, hơn nữa em đã kịp thời xin giáo viên cho nghỉ về nhà thay quần áo, đảm bảo sẽ không bị cảm lạnh.”
Nhưng điều Cố Nam Sóc đang nghĩ tới không phải điều này. Hiện giờ trường trung học Nguyên Hoa vẫn chưa quản lý chặt chẽ như ở đời sau, rất nhiều bạn học sống ở huyện thành đều về nhà ăn cơm trưa, người không về sẽ ở trường h ọc chơi đánh bóng, hoặc nghỉ ngơi một lát.
“Trừ khi thời tiết không tốt, nếu không ngày nào em cũng nhân lúc nghỉ trưa đi dạo quanh bờ hồ sau núi, thói quen này đã duy trì một năm rưỡi, rất nhiều người biết, Cố Kiều cũng biết.”
Cố Nam Huyền sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu ra ý của Cố Nam Sóc, cô cảm thấy cạn lời: “Anh Ba, có phải anh nghĩ nheieuf rồi không? Cố Kiều không muốn ở bên Chu Bình, tất nhiên không thể để người khác biết, muốn nói rõ ràng với cậu ta, sẽ tìm nơi yên tĩnh ít người. Nếu nói chuyện trong trường học, bị các bạn học khác nhìn thấy nghe được, không phải sẽ ồn ào huyên náo khiến mọi người đều biết sao? Cũng chỉ có khu vực sau núi kia là yên tĩnh nhất.”
Nói như vậy, cũng hợp tình hợp lý. Cố Nam Sóc há miệng, không tiếp tục đề tài này nữa.