Huyện thành, nhà họ Cố.
Phòng thuê bên này số phòng ngủ có hạn, cũng may phòng gác mái coi như rộng rãi, chỉ cần sửa lại một chút, sếp thêm một chiếc giường nhỏ nữa vào, ở giữa ngăn một tấm mành là có thể biến thành hai phòng tách biệt. Hai chị em Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền ở cũng không cảm thấy chen chúc.
Sau khi sửa lại nhà, dàn xếp cho Cố Nam Thư xong, hắn để Cố Nam Huyền ở lại với chị gái, còn mình thì xuống cầu thang, về phòng ngủ, lấy quyển sách “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” từ trong ngăn kéo ra xem.
Quả nhiên, như hắn sở liệu, sau khi chị Hai chính thức ly hôn Thôi Hoành Chí, câu “Khó sinh mà chết” kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Cố Nam Sóc rơi xuống, khóe miệng cong lên, mỉm cười cất quyển tiểu thuyết đi, lại lấy ra giấy bút từ trên kệ sách.
Hắn viết vài phong thư, bỏ vào phong bì, dán kín lại, gắn sẵn tem chỉ chờ gửi ra ngoài.
Nhà họ Thôi cho rằng việc này đã xong rồi sao? Không! Vẫn chưa xong đâu.
Hắn sẽ tôn trọng ý kiến của Cố Nam Thư, không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt Thôi Hoành Chí, không đẩy anh ta vào tù. Muốn làm đến bước ấy cũng rất gian nan, gần như không thể, nhưng không đại biểu hắn sẽ không làm chuyện khác, tìm chút phiền toái cho nhà họ Thôi.
Cố Nam Thư dễ tin người, cuối cùng bị tổn thương sâu sắc, ly hôn là xong việc, là kết quả chị ấy nên thừa nhận sao? Vậy còn Thôi Hoành Chí? Không có Cố Nam Thư, anh ta còn có Dương Tiểu Muội. Qua mấy tháng nữa, còn có con của mình. Con người hay quên, đợi lời đồn đãi tan đi, sóng gió bình ổn, anh ta vẫn có thể ôm vợ đẹp trong lòng, con cái quây quần dưới gối.
Cố Nam Sóc sửa sang lại mấy phong thư, đứng dậy ra ngoài đi về phía bưu điện.
Đây là chuyện cuối cùng hắn làm với nhà họ Thôi, sau này cho dù nhà họ Thôi sống như thế nào, cũng không liên quan gì tới hắn nữa, chỉ cần nhà họ Thôi không tới trêu chọc hắn, hắn sẽ không tiếp tục ra tay.
Nhà họ Thôi.
Mặt trời nhô cao, một ngày mới lại bắt đầu. Dương Tiểu Muội mở to mắt, mép giường đã trống rỗng. Cô ta duỗi tay vuốt ve nhiệt độ cơ thể còn lưu lại trên tấm chăn, cười ngây ngô. Tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng thành sự thật, trong lòng cô ta vô cùng vui mừng, mặc dù Thôi Hoành Chí vẫn đối xử lạnh lùng với cô ta, mặc dù anh có chút không tình nguyện. Nhưng……
Dương Tiểu Muội duỗi tay xoa bụng mình, cô ta tin, chỉ cần có đứa nhỏ này, đến một ngày nào đó Thôi Hoành Chí sẽ tiếp nhận tình cảm của cô ta.
Mang theo khát khao tốt đẹp, Dương Tiểu Muội xoay người rời giường. Ngoài phòng khách, mẹ Thôi đã nấu xong bữa sáng. Dương Tiểu Muội ăn xong lập tức ra ngoài đi làm, chỉ là cô ta không ngờ, mình mới xin nghỉ có vài ngày để xử lý việc riêng, khi quay lại đã nhận được lời mời lên nói chuyện của lãnh đạo.
Cầm giấy thông báo đuổi việc đi trên đường, trong lòng Dương Tiểu Muội vô cùng buồn bực.
Bên tai vẫn vang vọng tiếng lãnh đạo nói.
“Chuyện của cô với Thôi Hoành Chí xưởng máy móc ồn ào quá lớn, bây giờ người trong xưởng đều đang truyền tai nhau cô phá hoại gia đình người khác, làm loạn với đàn ông đã kết hôn, việc này gây ra ảnh hưởng vô cùng không tốt. Chắc cô vẫn nhớ rõ mình vào xưởng đi làm bằng cách nào nhỉ? Công việc của cô là nhận lại từ tay kỹ sư Từ, cô cảm thấy cô bây giờ không khiến cậu ta thất vọng sao?”
Kỹ sư Từ, tên đầy đủ là Từ Hạo, chính là người chồng trước đã c.h.ế.t vì bệnh tật cảu cô ta. Cô ta không phải người huyện Nguyên Hoa, qua bên này trời xa đất lạ, tuy rằng điều kiện nhà mẹ đẻ cũng được, nhưng bọn họ lại không ở bên. Cô ta vì Thôi Hoành Chí, muốn ở lại nơi này chỉ có thể tùy tiện tìm một công việc tạm thời sống qua ngày, làm hôm nay không biết ngày mai.
Sau này cô ta gả cho Từ Hạo, có người nuôi, cô ta không phải ra ngoài làm việc nữa, sau khi Từ Hạo mất, vì cha mẹ anh ta mất sớm, cũng không có anh chị em nào khác, thân thích muốn nhúng tay cũng không danh chính ngôn thuận, cô ta kéo anh trai nhà mẹ đẻ mình tới, có người nhà mẹ đẻ chống lưng, dễ dàng lấy được công việc và tài sản của Từ Hạo.
“Cô còn trẻ, tôi cũng không bắt cô phải thủ tiết vì kỹ sư Từ.
Hiện giờ là xã hội mới, cũng không thịnh hành hủ tục này. Lãnh đạo cũng nói làm vậy là hãm hại phụ nữ. Cô muốn tái giá, người ngoài chúng tôi không ai có tư cách nói cô nửa chứ. Nhưng cô nên quang minh chính đại tìm nhà tiếp theo, chứ không phải lêu lổng không danh không phận với người đàn ông đã kết hôn suốt ba năm thế này.”
“Cô đừng trách tôi, tôi cũng không có cách nào khác. Mấy ngày qua, tôi nhận được quá nhiều thư cử báo cô, mọi người đều nói, giữ lại cô sẽ làm tổn hại danh dự của xưởng chúng ta. Tôi làm xưởng trưởng, phải suy nghĩ cho danh dự của cả nhà máy, không thể để con sâu làm rầu nồi canh.”
“Dù sao công việc cô đang làm cũng không phải công việc quan trọng gì, không cần cô bàn giao cho người khác, vị trí của cô tôi đã sắp xếp người khác làm thay rồi, hôm nay cô đi dọn dẹp hết đồ đạc cô để lại trong xưởng, mang về nhà đi!”