Thôi Hoành Chí rít gào một tiếng, mẹ Thôi bị tiếng rít ấy trấn trụ, sửng sốt nửa giây, mới không thể tin nổi òa khóc: “Mẹ làm vậy là vì ai? Vậy mà… Vậy mà con quát mẹ câm miệng! Sao mẹ lại sinh ra đứa con không có lương tâm như con chứ? Có vợ liền quên mẹ! Con che chở cho cô ta như vậy, sao không dứt khoát sang nhà họ Cố ở rể luôn đi!”
Không thể khiến mẹ Thôi câm miệng, ngược lại còn khiến bà ta dây dưa không dứt. Thôi Hoành Chí lập tức cảm thấy đau đầu.
Cố Nam Sóc vòng qua hai người, vào nhà, ngồi xuống với Cố Nam Thư. Một người tự mình rót trà uống nước, một người mặt không biểu cảm, không nói một lời. Hai người cứ như vậy nhìn mẹ con Thôi Hoành Chí cãi nhau khoảng nửa tiếng, cuối cùng mới chờ được bọn họ ngừng nghỉ. Cố Nam Sóc mở miệng hỏi: “Bây giờ đã có thể tính sổ được chưa?”
Thôi Hoành Chí phí sức chín trâu hai hổ, vất vả lắm mới trấn an được mẹ Thôi, vừa nghe thấy thế, đầu lại tiếp tục đau.
“Nam Sóc, trước đó chúng ta đã noi……”
“Đúng là trước đó chúng ta đã thỏa thuận xong, nhưng khi đó, tôi chưa biết chuyện giữa anh và quả phụ Dương.”
Ba chữ quả phụ Dương vừa vang lên, sắc mặt Thôi Hoành Chí đại biến, giống như bị sét đánh: “Anh… Anh với cô ta… Nam Sóc, em… Em không được nói bậy.”
Ngoài miệng phủ nhận, nhưng dáng vẻ này, biểu cảm này, giọng điệu này, đã chột dạ tới cực điểm rồi.
Mẹ Thôi nghe thấy thế, như lọt vào sương mù: “Quả phụ Dương? Quả phụ Dương cái gì? Là người ở phố đối diện? Người này thì có quan hệ gì với Hoành Chí nhà chúng tôi? Cậu…”
Vốn dĩ bà ta định mắng tiếp, nhưng một tia sáng chợt lóe lên trong óc, đột nhiên mẹ Thôi nghĩ tới khả năng nào đó. Tuy rằng bà ta tức giận vì con trai bị đánh, nhưng nghiêm túc ngẫm lại thì… Cố Nam Sóc không phải người vô duyên vô cớ ra tay với anh rể mình, trừ khi Thôi Hoành Chí đã làm ra chuyện có lỗi với Cố Nam Thư.
Mặc dù mẹ Thôi không thích Cố Nam Thư, nhưng cũng không hy vọng con trai câu kết làm bậy với đám con gái không đứng đắn bên ngoài. Chỉ bằng hai chữ quả phụ, bà ta đã không thích quả phụ Dương rồi! Càng chưa nói tới những lời đồn đãi đang lan truyền ồn ào huyên náo bên ngoài, nói cô ta có quan hệ với vài vị lãnh đạo…
“Con với quả phụ Dương qua lại với nhau từ khi nào…”
Mẹ Thôi vừa mở miệng, Thôi Hoành Chí đã vội vàng phản bác: “Con… Con không có! Con không có quan hệ gì với Dương Tiểu Muội, không… Không phải con!”
Người càng chột dạ, giọng càng lớn, giống như làm như vậy có thể mang tới cho anh ta lòng tin, khiến người khác cũng tin tưởng lời anh ta nói.
Anh ta thể hiện ra rõ ràng như vậy, cũng chỉ có mình mẹ Thôi tin. A, không, có lẽ mẹ Thôi cũng không tin, nhưng bà ta không thể khiến con trai mình phải gánh vác tội danh không dễ nghe như vậy.
Bà ta nói với Cố Nam Sóc: “Cậu nghe thấy chưa? Con trai tôi nói không có! Từ trước tới giờ nó với quả phụ Dương chưa bao giờ có quan hệ gì với nhau, đừng mở miệng ra là chụp mũ cho nó, tùy tiện lôi một người ở đâu đâu ra định hắt nước bẩn lên người con trai tôi!”
Cố Nam Sóc bình tĩnh lấy máy ghi âm ra, ấn nút phát.
“Ngày đó là trùng hợp, những lần sau đó tất cả đều là trùng hợp sao?”
“Ba năm, tôi lén lút, không danh không phận theo anh ba năm.”
“Khi chúng ta làm chuyện đó, anh rất ra sức…”
……
Từng câu nói lộ liễu truyền vào tai mẹ Thôi, lúc này mẹ Thôi cũng không còn cách nào tự lừa mình dối người nữa, bà ta chỉ có thể đánh đ.ấ.m con trai: “Mày bị choáng váng à? Sao lại đi dây dưa với quả phụ Dương? Nhìn thanh danh của cô ta xem, nhìn vẻ ngoài lẳng lơ của cô ta xem, cô ta là phụ nữ đứng đắn sao?”
Nói tới điểm này, trong lòng bà ta còn không nhịn được cảm khái, rõ ràng trước đây là một cô bé xinh đẹp được nhiều người yêu thích như vậy, sao bây giờ lại biến thành cái dạng này? Quả phụ Dương nói không có người đàn ông nào khác gì gì đó, chỉ có một mình Thôi Hoành Chí, bà ta nửa tin nửa ngờ, thái độ của quả phụ Dương rất giống thật, nhưng lời nói kiểu này ai chẳng nói được? Nhưng mà, lỡ như đứa trẻ thật sự là của Thôi Hoành Chí thì sao? Vậy thì cũng là cốt nhục của nhà họ Thôi….
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, lại nhanh chóng bị mẹ Thôi đè xuống. Chưa nói tới đứa trẻ trong bụng quả phụ Dương có phải là của Thôi Hoành Chí hay không, đứa trẻ trong bụng Cố Nam Thư chắc chắn phải là được. Bà ta không thể vứt bỏ đứa cháu sắp có, vì một đứa cháu trai còn chưa biết có quan hệ m.á.u mủ với nhà mình hay không. Đặc biệt là chuyện ngoại tình này không phải chuyện tốt, nếu làm ầm lên nhà họ Thôi bọn họ cũng không chịu nổi. Nhà họ Cố đã tìm tới tận cửa rồi, để cứu vãn tình hình chỉ có thể trấn an đối phương trước.
Chỉ trong vài giây, mẹ Thôi đã nghĩ thông điểm mấu chốt. Bà ta kéo Thôi Hoành Chí tới trước mặt Cố Nam Sóc, nói: “Cháu trai, cháu cũng biết anh rể cháu là người thế nào rồi đấy. Nó đối xử với chị gái cháu thế nào, người có mắt đều nhìn thấy được. Những tin đồn về quả phụ Dương chắc hẳn cháu cũng đã nghe thấy, chuyện này rõ ràng là do quả phụ Dương không biết xấu hổ, liều c.h.ế.t quẩn lấy con trai thím mà, nhất định là do cô ta quyến rũ Hoành Chí, Hoành Chí mới bị mắc mưu của cô ta.”
Cố Nam Sóc ngẩng đầu: “Dì Thôi, một cây làm chẳng nên non. Tuy rằng câu này áp dụng vào tình hình hiện tại không đúng lắm, nhưng hai người bọn họ cũng gần như vậy. Dù quả phụ Dương có lợi hại hơn đi chăng nữa, con trai dì không gật đầu, cô ta còn có thể cưỡng ép sao? Lại còn không chỉ một lần, suốt ba năm đó!”
Sắc mặt mẹ Thôi sa sầm xuống: “Cũng không thể nói như vậy được. Con gái chủ động quyến rũ đàn ông, công phu quyến rũ quá lợi hại, sao đàn ông có thể chịu đựng nổi? Đâu phải sức khỏe của Hoành Chí có vấn đề! Cháu trai, theo thím thấy, tất cả đều là lỗi của quả phụ Dương. Cháu yên tâm, nhà họ Thôi thím chắc chắn sẽ cho cháu câu trả lời vừa ý. Quả phụ Dương quả phụ Ngưu gì gì đó, nhà họ Thôi thím đều không nhận, nhà thím chỉ nhận Nam Thư.”
Cố Nam Sóc lạnh lùng hừ một tiếng. Đây là câu trả lời vừa ý? Hiện giờ là vấn đề nhà họ Thôi bọn họ nhận ai làm con dâu sao? Mẹ Thôi nghĩ quá đẹp rồi, quá coi trọng nhà mình rồi!