Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 69: Điểm đột phá




Nhà họ Cố.

Sắc mặt Thôi Hoành Chí vô cùng phức tạp, vừa áy náy với Cố Nam Thư, vừa cảm thấy thẹn khi bị người ngoài phát hiện ra việc này.

Cả ba người đều trầm mặc, không ai nói gì. Bầu không khí yên tĩnh đang c.h.ế.t này vô cùng khó chịu, đặc biệt là ánh mắt của Cố Nam Sóc như mang theo gai nhọn, khiến Thôi Hoành Chí hận không thể tìm khe đất nào để chui vào. Nhưng anh ta biết không có khe đất, dù có anh ta cũng không chui vào được, càng không thể chui vào.

“Nam Sóc, anh cũng chỉ bất đắc dĩ.”

“Anh bất đắc dĩ? Anh bất đắc dĩ cho nên đẩy mọi chuyện lên đầu chị gái tôi?”

Thôi Hoành Chí cứng họng, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nam Thư: “Anh biết anh có lỗi với Nam Thư, anh nợ cô ấy rất nhiều, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy. Anh thề, anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Bây giờ mọi người đều biết cô ấy mang thai được hơn sáu tháng rồi, anh chị đã lên kế hoạch rõ rạng, đợi thêm một tháng nữa thôi, anh chị sẽ lên thành phố, đến lúc đó sẽ ôm một đứa trẻ về nói với mọi người là sinh non. Có con rồi, mọi người sẽ không lắm miệng nữa. Sau này một nhà ba người sẽ sống tốt hơn.”

Sống tốt các cmm! Trong lòng Cố Nam Sóc âm thầm chửi bậy, hắn nhìn về phía Cố Nam Thư: “Chị, chị cam nguyện gạt người với anh ta như vậy sao? Cho dù anh ta không muốn người ngoài biết, nhưng còn người trong nhà thì sao? Ít nhất anh ta có thể nói với cha mẹ, để cha mẹ anh ta không lúc nào cũng nhằm vào chị.”

“Không!” Thôi Hoành Chí lập tức đứng bật dậy, sau đó lại cảm thấy hành động ấy hơi quá đà, lại xấu hổ ngồi xuống: “Không được để cha mẹ anh biết! Bọn họ rất để ý tới huyết thống, nếu bọn họ biết anh không thể sinh, nhà họ Thôi sắp tuyệt hậu, bọn họ sẽ không chịu nổi!”

Mẹ kiếp!

Bốp!

Lại một quả đám nữa ném qua.

Cố Nam Sóc bị mấy lời khốn nạn ấy chọc giận: “Cha mẹ anh chịu không nổi, còn chị gái tôi thì chịu nổi đúng không?”

“Anh biết! Anh đều biết! Anh biết chị gái em đã phải chịu đựng rất nhiều, cô ấy cũng không chịu nổi. Cho nên anh mới nghĩ ra cách giả mang thai rồi nhận nuôi một đứa trẻ mang về. Nếu không, cha mẹ anh sẽ không đồng ý nhận con nuôi, cha mẹ anh thà quá kế con trai của chị gái anh, cũng sẽ không để con nhà người khác bước chân vào cửa nhà họ Thôi.”

Quá kế con trai của Thôi Viện? Sao Cố Nam Thư có thể nhận! Thà nhận nuôi cô nhi không ai cần còn hơn, không có cha mẹ ruột ràng buộc, mới dễ bồi dưỡng cảm tình.

Cố Nam Sóc hỏi Cố Nam Thư: “Chị, bây giờ chị định làm thế nào?”

“Nam Sóc, chị…… Chị……” Cố Nam Thư ấp úng một lúc lâu vẫn không nói được lời nào. Cố Nam Sóc lại hiểu rõ. Hắn lấy ra giấy bút từ trong phòng, đẩy tới trước mặt Thôi Hoành Chí: “Viết đi!”

Thôi Hoành Chí choáng váng: “Viết…… Viết cái gì?”

“Viết giấy bảo đảm. Chị gái tôi phải chịu đựng nhiều như vậy vì anh, không phải anh nghĩ chỉ nói vài câu ngoài miệng sẽ đối xử tốt với chị ấy là xong rồi chứ? Ai biết sau này anh có thay lòng đổi dạ hay không? Chị gái tôi tin anh, nhưng bây giờ tôi không tin được anh. Anh viết ra hết cho tôi, giấy trắng mực đen viết rõ ràng những lời anh hứa hẹn, nếu ngày nào đó, anh làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với chị gái tôi, chị gái tôi muốn ly hôn, anh không được ngăn cản. Hơn nữa tất cả tài sản trong nhà đều thuộc về chị gái tôi, một phân anh cũng không nhận được, còn phải bồi thường cho chị gái tôi hai ngàn tiền phí tiệt hại tinh thần nữa!”

Thật ra Cố Nam Sóc không coi trọng hai ngàn đồng này, nhưng đó là lợi ích Cố Nam Thư nên nhận được, nhất định phải tranh thủ. Đương nhiên, hắn chỉ nói hai ngàn, là vì gia cảnh của nhà họ Thôi chỉ có thế, hai ngàn đã là số tiền lớn nhất bọn họ có thể lấy ra rồi.

“Anh viết xong, tôi sẽ bỏ qua việc này.”

Nghe thấy hai chữ bỏ qua, Thôi Hoành Chí gật đầu liên tục: “Được! Anh viết! Anh lập tức viết!”

Sau đó Thôi Hoành Chí bắt đầu múa bút, sau khi xem qua Cố Nam Sóc sửa lại một vài chỗ, để Thôi Hoành Chí viết lại, cuối cùng còn nhìn qua một lượt nữa, cảm thấy vừa lòng mới bỏ qua.

Xong việc, hắn kéo tay Thôi Hoành Chí, lôi đi: “Bây giờ đi theo tôi, công chứng tờ giấy bảo đảm này!”

“Công…… Công chứng?”

Cố Nam Sóc bĩu môi: “Nếu không công chứng, nó chỉ là một tờ giấy bỏ, anh nghĩ tôi để anh viết chơi chơi thôi à? Hay là anh sợ, không thực hiện được đúng lời hứa hẹn? Anh không đồng ý cũng được, vậy chuyện giữa anh và chị gái tôi…”

“Đồng ý! Anh đồng ý hết! Anh đi theo em! Em yên tâm, anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cô phụ Nam Thư, nhất định anh sẽ làm được!”

Cố Nam Sóc trừng anh ta một cái, mũi hừ hừ hai tiếng, không đáp lại.

Công chứng xong, cuối cùng Cố Nam Sóc cũng buông tha cho Thôi Hoành Chí. Thôi Hoành Chí như trút được gánh nặng.

Nhìn theo bóng dáng của anh ta và Cố Nam Thư, Cố Nam Sóc nheo mắt lại. Nếu Cố Nam Thư không mang thai, vậy thì tuyệt đối không thể “Khó sinh mà chết”. Như vậy nói cách khác, lý do là “Khó sinh mà chết” kia không thoát được liên quan với Thôi Hoành Chí. Cho dù không phải do anh ta vạch ra mưu kế, cũng là người tham gia. Nếu là người khác có lẽ sẽ bị che giấu, nhưng Thôi Hoành Chí sẽ không. Anh ta yêu Cố Nam Thư như vậy, lại cam chịu kết cục này, tất cả đã chứng mình: Anh ta không trong sạch!

Cố Nam Sóc nhìn tờ giấy đã đước công chứng trong tay, một tia lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt. Một tờ giấy công chứng chỉ là để phòng ngừa, không phải mục đích cuối cùng của hắn. Thứ hắn muốn là Cố Nam Thư hoàn toàn thoát khỏi cái vực sâu này, quan trọng nhất là khiến chị ấy hết hy vọng với Thôi Hoành Chí.

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Nam Sóc nghĩ đến một người: Quả phụ Dương!

Tuy rằng hắn chưa chắc chắn giữa Thôi Hoành Chí và quả phụ Dương kia có quan hệ gì với nhau hay không, nhưng hắn dám khẳng định bên trong có điều khuất tất, hắn có dự cảm, đây chính là điểm đột phá của hắn!