Mùng mười tháng giêng âm lịch, cũng chính là 22 tháng 2 dương lịch. Cố Nam Sóc quay về huyện Nguyên Hoa. Thấy sắc trời còn sớm, hắn không vội vàng về thôn mà tới cửa hàng trước.
Cùng lúc đó, Tiệm may nhà họ Lý cũng đang dọn đồ đạc ra ra vào vào. Thấy cảnh ấy Cố Nam Sóc hơi sửng sốt, không ngờ tiệm may nhà họ Lý lại là cửa hàng hành động nhanh nhất. Ngẫm lại hình như cũng nằm trong tình lý.
Hắn xoay người đi, không để ý nhiều. Ông chủ Viên cách vách thấy hắn, chủ động bước tới nói chuyện phiếm: “Năm ngoái chuyện nhằm vào cửa hàng cậu, mọi người đều biết là do nhà họ Lý gây ra, thanh danh nhà bọn họ xuống dốc không phanh, không mấy khách hàng muốn vào cửa tiệm nhà bọn họ, buôn bán không tốt lắm. Bây giờ nhân lúc mùa ế hàng, bọn họ muốn sửa chữa lại chút, thứ nhất là đổi biển hiệu để đánh lạc hướng mọi người, thứ hai cũng muốn học theo cách trang trí cửa hàng của cầu. À, bọn họ cũng tìm Vinh Đạt đó, chính là nhà đã trang trí cho cậu.”
Nói tới đây, ông ấy lại bước tới gần nhỏ giọng nói thầm bên tai Cố Nam Sóc: “Tôi qua bên đó xem, có nghe được bọn họ đưa ra yêu cầu với Vinh Đại, rõ ràng là định phỏng theo cửa hàng nhà cậu mà!”
Cố Nam Sóc vô cảm với bát quái kiểu này, hắn ừ một tiếng hời hợt, không nói thêm lời nào.
Thấy thái độ này của hắn, ông chủ viên hơi ngạc nhiên: “Cậu không giận à?”
“Vì sao tôi phải tức giận?”
“Vì bọn họ bắt chước cách làm của cậu! Tôi biết cách trang hoàng trong cửa hàng cậu là do cậu tự mình thiết kế, bọn họ làm vậy không phải chiếm lợi của cậu sao?”
“Không sao, bọn họ thích dùng thì dùng đi!”
Cố Nam Sóc khẽ cười, có những thứ không phải muốn sao chép là sao chép được. Hắn chẳng những không tức giận, còn rất vui mừng. Tất cả đều nằm trong kế hoạch.
Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, gió ấm dễ chịu. Cố Nam Sóc dẫn theo em gái và cháu trai dọn tới nhà mới. Mặc dù “Nhà mới” này không hề mới, còn là nhà thuê, nhưng cả nhà vẫn rất vui mừng, Cố Minh Cảnh nhỏ tuổi nhất còn vui tới mức chạy tới chạy lui.
Hôm nay anh rể bọn họ đi làm, chỉ có mình Cố Nam Thư qua bên này tỏ vẻ chúc mừng, không có người ngoài, nhà bọn họ chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm dọn nhà đơn giản.
Ngày mười ba tháng giêng, Cố Nam Sóc dựa theo kế hoạch, đưa ba đứa cháu trai tới trường tiểu học trung tâm huyện làm thủ tục chuyển trường. Mặc dù đã hỏi thăm từ trước, cũng đã nhờ cậy quan hệ, nhưng vẫn phải làm theo lưu trình bình thường. Cố Minh Cảnh xin vào lớp mẫu giáo, ngược lại không nhiều quy định lắm. Còn Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên, cả hai đều phải tham gia thi trắc nghiệm.
Cố Minh Hiên kéo góc áo Cố Nam Sóc: “Chú Ba!”
“Đừng lo lắng, cứ làm bài thi như bình thường là được, không cần mang theo gánh nặng tâm lý, dù thi được hay không cũng không sao.”
Cố Minh Hiên lắc đầu: “Không phải cháu sợ thi không tốt. Mà là cháu… Cháu muốn…”
“Chú Ba, cháu có thể thi lên lớp bốn hay không?”
“Cháu muốn nhảy lớp?”
“Vâng, sách giáo kho lớp bốn của anh Cả cháu đọc xong hết rồi, sách bài tập cũng đã làm xong, cháu cảm thấy mình có thể làm được.”
Cố Nam Sóc nhìn cậu bé, muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại không mở miệng. Một lúc lâu sau, hắn mới xoa đầu cháu trai, nói: “Được!”
Chuyện này không giống ban đầu bọn họ đã thương lượng, giáo viên giám thị làm thủ tục chuyển trường khẽ nhíu mày: “Được, tôi đi đổi qua bài thi lớp bốn. Có điều phải nói trước, dựa theo quy định của trường học chúng tôi, muốn nhảy lớp điểm ngữ văn và toán học đều phải trên 85 điểm mới được.”
“Hiểu rõ.”
Thời gian làm bài thi không dài, Cố Nam Sóc đợi ngoài cửa chưa tới hai tiếng đồng hồ đã kết thúc. Giáo viên chấm bài thi ngay tại chỗ. Thành tích của Cố Minh Huy không tốt lắm, ngữ văn 70, toán học 75, vô cùng bình thường, nhưng ít nhất vẫn đạt tiêu chuẩn, cũng coi như được an ủi. Còn Cố Minh Hiên lại mang tới niềm vui bất ngờ, ngữ văn 90, toán học 99. Giải quyết hoàn mỹ chuyện nhảy lớp.
Đối với thành tích này, giáo viên chấm bài thi vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Cố Nam Sóc lại cảm thấy không có gì bất ngờ. Thành tích trước đây của Cố Minh Hiên vốn dĩ đã không tệ rồi, từ khi gia đình xảy ra biến cố cậu càng cố gắng hơn, đặc biệt là trong khoảng thời gian nghỉ đông này, chưa một ngày nào cậu không học tập.
Về đến nhà, Cố Nam Sóc gọi Cố Minh Hiên tới: “Sao đột nhiên lại muốn nhảy lớp?”