Nhà họ Cố.
Cố Nam Sóc kinh ngạc phát hiện ra, “Tiểu thuyết tiên đoán” lại lần nữa nảy sinh biến hóa. Tất cả thông tin về Cố Tứ Tường và “Thím tư Cố”, thậm chí bao gồm cả đoạn văn về mấy đứa trẻ đều rơi vào trạng thái giằng co giữa văn tự và loạn mã.
Cố Nam Sóc rất kinh ngạc, chuyện này là thế nào?
Đầu óc hắn xoay chuyển, nghĩ tới hai loại khả năng. Thứ nhất “Thím tư Cố” trong nguyên tác không phải Hồ Dao Hoa, bởi vì Hồ Dao Hoa thay thế vị trí này gây ra hiệu ứng bươm bướm. Thứ hai “Thím tư Cố” trong nguyên tác đúng là Hồ Dao Hoa, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó hắn không biết, hôn sự này khả năng sẽ không cách nào diễn ra thuận lợi.
Còn về rốt cuộc là một hay hai, không cần hắn phải nghĩ nhiều, chậm rãi đợi kết quả là được.
Cố Nam Sóc khép sách lại, ra ngoài cùng ăn cơm tất niên, cùng đón giao thừa với người nhà.
Mùng một, người trong thôn bắt đầu qua nhà nhau chúc tết. Trong ngày lễ tết rảnh rỗi, các thím từ xưa tới nay luôn thích buôn chuyện, khó tránh khỏi sẽ nó tới Hồ Dao Hoa và Cố Tứ Tường.
Mùng hai, ngày con dâu về nhà mẹ đẻ. Thôi Hoành Chí đưa Cố Nam Thư về nhà, ăn xong bữa cơm chưa, buổi chiều lại đi.
Mùng ba, theo lý là tới nhà cậu mợ, theo phong tục thôn Dương Liễu, tết nhất các nhà thân thích phải qua nhà nhau liên tục vài ngày. Không phải nhà tôi qua nhà anh thì chính là nhà anh qua nhà tôi.
Ở bên này, nhà ngoại của Cố Nam Sóc không còn thân thích nào khác, còn thân thích của cha hắn có cũng như không, cho nên từ mùng ba bắt đầu rảnh rỗi. Nghĩ tới chuyện qua năm phải chuyển nhà, nhân lúc không có việc gì, Cố Nam Sóc tổng động viên em gái và ba đứa cháu trai, cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc.
Từ nhà lên huyện không xa lắm, không cần thứ gì cũng phải mang đi, rất nhiều đồ muốn mang đi cũng không mang được, cho nên bọn họ dứt khoát chỉ mang đồ dùng hàng ngày và đồ quý trọng, những thứ khác nếu cần lại quay về lấy sau.
Lúc thu dọn tủ quần áo, Cố Nam Sóc vô tình lôi ra một cái hộp gỗ. Hộp gỗ được bao quanh bởi một tấm vài nhung màu đỏ, bên trong hộp có một sợi dây tơ hồng, giữa sợi dây treo một hạt châu màu đen.
Cố Nam Sóc cảm thấy thứ này vô cùng quen mắt, ngẫm nghĩ nửa ngày mới nhớ ra. Đây còn không phải là sợi dây khi còn nhỏ Liễu Như Ngọc – Mẹ hắn luôn mang trên cổ tay sao? Vốn dĩ sợi dây này có hai hạt châu, một đen một trắng, có lần khi làm việc bà ấy không cẩn thận làm đứt sợi dây, đã rơi mất hạt châu màu trắng, chỉ còn lại viên màu đen này. Sau đó Liễu Như Ngọc sợ mình làm mất nốt hạt châu còn lại, bèn cất đi, không đeo trên tay nữa.
Cố Nam Sóc nhìn chiếc vòng tay, trong lòng nghi hoặc.
Tơ hồng là loại dây tơ bình thường, không tốn bao nhiêu tiền, nhìn qua hạt châu cũng vô cùng thấp kém. Nếu ở đời sau đặt nó ven đường cùng lắm bán được năm mao, nếu tới cửa hàng bán sỉ, bỏ ra năm đồng nói không chừng có thể mua được một túi lớn hạt châu kiểu này.
Nhưng một chiếc vòng tay bình thường như vậy, Liễu Như Ngọc lại vô cùng trân trọng.
Trong trí nhớ của hắn, khi dây tơ hồng bị đứt, rơi mất hạt châu màu trắng, Liễu Như Ngọc đã đi tìm nó cả ngày trời, không tìm được còn buồn bã rất lâu.
Cố Nam Sóc lật trái xem phải, không nhìn ra được vòng tay này có gì đặc biệt, hắn đoán khả năng là có chuyện xưa nào đó, cho nên một thứ không đáng tiền như nó mới có ý nghĩa phi phàm với Liễu Như Ngọc.
Cố Nam Sóc thả lại vòng tay vào hộp, tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Mùng năm, Dĩ Nam mở cửa buôn bán lại bình thường. Vừa qua năm mới, buôn bán ảm đạm, Cố Nam Sóc giao cả cửa hàng cho Đường Hiểu Yến, bản thân thì đi tìm phòng trọ. Từ khi có ý tưởng chuyển nhà, Cố Nam Sóc đã lưu ý vấn đề này rồi, bởi vậy cũng đã tìm được vài nơi. Mùng bảy, hắn đã thuê được nhà, địa chỉ nằm ở khu phố cũ, dù là tới cửa hàng, hay là tới trung học Nguyên Hoa, hoặc là trường tiểu học huyện, quãng đường đều nằm trong phạm vi mười lăm phút đi bộ.
Căn nhà gồm một phòng chính, và hai gian phòng ngủ, bên cạnh có cầu thang thông lên gác mái, sâu trong cùng là phòng bếp, trong phòng bếp có một cánh cửa sau thông ra một con phố khác.
Cố Nam Sóc ngẫm nghĩ, phòng gác mái có thể để lại cho Cố Nam Huyền, hai phòng ngủ bên dưới, hắn một phòng, ba đứa cháu trai một phòng, cũng đủ dùng rồi. Tuy điều kiện hơi đơn sơ, nhưng chắp vá trong thời gian ngắn vẫn không thành vấn đề, sau này có điều kiện lại đổi sang nơi khác tốt hơn.
Bàn bạc giá cả với chủ nhà xong, nhận chìa khóa mang về, Cố Nam Sóc lập tức giao cho Cố Nam Huyền, để cô dành ra thời gian mấy ngày quét dọn vệ sinh, còn hắn thì lại lần nữa tới Bằng Thành.